Phương Lăng Nhận thử đi thử lại vài lần. Ngọc bội đã vỡ thành nhiều mảnh, mỗi mảnh khi cầm lên đều có thể cảm nhận được tàn hồn của hắn, nhưng lại không thể dẫn ra được dù chỉ một chút. Có một cảm giác bất lực đến tột cùng, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không cách nào chạm tới.
Chử Thanh Ngọc ngồi bên cạnh, trong tay cầm một mảnh vỡ, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi đưa ra dưới ánh mặt trời quan sát. Trong mắt y, đây chỉ là một khối ngọc hết sức bình thường, không hề có chút hơi thở của hồn thể nào toát ra. Nếu là quỷ hồn, dù chỉ là một mảnh vỡ cũng sẽ tỏa ra tử khí, nhưng ở đây lại không có.
Điều này cũng hợp lý. Nếu có thể dễ dàng cảm nhận được tàn hồn bên trong, dù ngọc bội có phong ấn đi chăng nữa, thì Hạ quản sự đã không coi nó là một món đồ phụ kiện tầm thường mà đeo trên người.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Phương Lăng Nhận cảm thấy bên trong có tàn hồn của hắn. Vì lúc đó hắn không thể thu về, nên mới đoán ngọc bội có phong ấn.
Chử Thanh Ngọc lấy từ trong túi Càn Khôn ra một viên đá nhám, đặt mảnh ngọc vào, dùng sức mài vài cái rồi nhón một chút bột phấn lên: "Phương huynh, chỗ này còn có không?"
Phương Lăng Nhận bay tới, nhìn những bột phấn đó, hơi nhíu mày: "Có, nhưng có vẻ nhạt đi nhiều."
Chử Thanh Ngọc mài ra thêm nhiều bột phấn hơn: "Vậy còn những thứ này?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play