Giang Sở Tự không nán lại lâu. Cô cũng biết rõ rằng lúc này, có lẽ hai anh em nhà họ Bạch Vân đều đang nghĩ cách tìm ra kẻ đứng sau giở trò ám toán. Còn bản thân cô thì đang gấp rút đi tìm mẹ con kia.

Muốn tìm mẹ con ấy cũng đơn giản thôi. Khi nãy, cô đã cảm nhận được cảm xúc thông qua quỷ thế mạng, mà nó lại có liên quan đến mẹ con kia, nên cô có thể dựa vào mối liên kết này để cảm nhận vị trí của họ.

Giang Sở Tự nắm chặt sợi dây chuyền, nói với tài xế nhà họ Bạch: “Anh lái về hướng Đông Thành.”

Tài xế không hỏi lý do, ngoan ngoãn lái xe về phía đông.

Khu Đông Thành phố là khu phố cũ, ở đây có rất nhiều tòa nhà cũ kỹ, đường lại hẹp, nhưng dọc đường người qua lại vẫn rất đông.

Khi đến trước cửa một cửa hàng, Giang Sở Tự mới nói: “Được rồi, cho tôi xuống ở đây.”

Lúc này, khoảng cách giữa cô và mẹ con kia đã rất gần. quỷ thế mạng vẫn còn trong sợi dây chuyền, nếu chẳng may để họ cảm nhận được sự tồn tại của nó mà lao tới, thì có thể khiến tài xế và người đi đường bị thương.

Vừa xuống xe, cô liền cảm nhận được âm khí nồng đậm, khiến nơi này trở nên lạnh lẽo khác thường. Có lẽ chính vì vậy mà quanh cửa hàng này vẫn có khá nhiều người ngồi hóng mát.

Trong lòng Giang Sở Tự không khỏi cảm thán: "Người ở đây gan cũng lớn thật." Ngay khi phát sóng trực tiếp lúc nãy, chỉ lúc cô vừa mở chức năng VIP ra mới làm vài người hoảng sợ, còn lại thì chẳng ai bận tâm nhiều.

Cô chậm rãi bước vào, không gây chú ý cho mấy ai. Sau cửa hàng là một tòa nhà, lớp vữa bên ngoài đã bong tróc. “Tầng hầm” trong ký ức của quỷ thế thân thực ra cũng không hẳn là tầng hầm, miễn cưỡng lắm thì coi như là tầng trệt kiểu bán chìm xuống đất, vì độ thông gió và ánh sáng đều khá ổn.

Vừa tới gần, cô đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, xen lẫn thứ mùi đặc trưng của quỷ.

Sắc mặt cô không đổi, nhưng khi đến gần cửa thì đột nhiên có người gọi: "Cô bé, cháu đến đây thuê phòng à?"

Giang Sở Tự gật đầu. Bà lão lập tức lắc đầu, ghé sát thì thầm: "Tốt nhất là đừng ở đây, nghe nói chỗ này không sạch sẽ đâu."

"Hình như người ở trước đây đều mất tích cả, công an đã tới điều tra mấy lần rồi."

Giang Sở Tự mỉm cười: "Cảm ơn bà, cháu chỉ xem qua rồi đi ngay."

Cô rất chắc rằng mẹ con kia đã chú ý tới mình, nên cũng chẳng cần vào hẳn trong.

Thấy cô biết nghe lời, bà lão không nói thêm, chỉ quay về ngồi dưới gốc cây cách đó không xa.

Giang Sở Tự đảo mắt nhìn quanh, rồi chọn chỗ ít người mà đi.

Càng xa tiếng trò chuyện, âm khí sau lưng càng dày đặc.

Khi bước vào rừng cây và quay đầu lại, cô liền thấy hai gương mặt mờ ảo.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn, đầu bê bết máu, tay cầm một con dao lọc xương gỉ sét; còn bé gái bên cạnh thì tóc ướt sũng, sắc mặt hơi xanh đen.

Giang Sở Tự không lộ ra chút khác thường nào, chỉ nói: "Tôi biết các người đang tìm hắn."

Nói rồi cô mở bàn tay, sợi dây chuyền nằm gọn trong lòng bàn tay, một làn khói đen đục từ đó tràn ra, chậm rãi tụ lại trên mặt đất thành hình người.

"Oan có đầu, nợ có chủ, ân oán của các người thì tự các người giải quyết."

Nói xong, cô dứt khoát ôm Tiểu Hắc lùi lại hai bước, để lại chiến trường cho ba kẻ kia.

Bóng quỷ méo mó của gã đàn ông bạo hành bị âm khí từ mẹ con kia đóng đinh tại chỗ. Nhãn cầu hắn đột nhiên lồi hẳn ra, cổ họng phát ra những tiếng "khò khè" rợn người, càng khiến hắn trở nên đáng sợ.

Bé gái dùng những ngón tay xanh đen bấu chặt vào vai hắn, còn người phụ nữ thì vung dao lọc xương đâm liên tiếp vào ngực hắn.

"Tha cho tôi…"

Tiếng van xin của quỷ thế thân như bị con dao lọc xương chém đứt, thân thể hắn liên tục bị xé nát rồi lại bị âm khí quanh người gắn kết lại, lặp đi lặp lại.

Vạt áo Giang Sở Tự bị gió âm hất tung, cô xoa lớp lông mềm trên người Tiểu Hắc, lại lùi thêm vài bước.

Không biết qua bao lâu, đến khi tiếng gào thét tắt hẳn, mẹ con kia cũng bình tĩnh trở lại.

Họ thở ra một hơi, nhìn Giang Sở Tự, trịnh trọng nói: "Cảm ơn."

Dù không bị giam giữ tại chỗ, nhưng muốn tìm một con quỷ cố ý ẩn thân là rất khó. Một ngày không tìm được, oán khí của họ sẽ càng dày, khi oán khí lấn át lý trí, họ có thể làm ra những việc không thể cứu vãn. Giờ thì nỗi lo đó đã biến mất.

Tiếng cười mơ hồ của đám người hóng mát ở xa vang lên. Giang Sở Tự bỏ sợi dây chuyền vào túi.


"Tôi vừa gọi báo cảnh sát rồi, chắc sẽ tìm thấy thi thể các người nhanh thôi."

Như để chứng minh lời cô, tiếng còi hú vang lên, xé tan sự yên ắng của khu phố cũ.

Nghe thấy, cơ thể bé gái run nhẹ, người phụ nữ từ từ ngồi xuống, bàn tay cầm dao hơi run.

"Đừng sợ."

"Xin lỗi…"

Máu và nước mắt trào ra từ mắt người phụ nữ. Nếu ngày đó cô không tin lời gã bạo hành kia, nếu trước khi cưới cô nhận ra bản chất của hắn… Quá nhiều  chữ “nếu như” cuối cùng chỉ đọng lại thành một tiếng thở dài.

Bé gái lắc đầu, mỉm cười: "Không phải lỗi của chúng ta."

Cảnh tượng hai người nắm tay nhau thật ấm áp, khiến Giang Sở Tự khẽ thở dài.

"Khi cảnh sát tìm thấy thi thể, các người sẽ có thể đi đầu thai, mong kiếp sau hạnh phúc."

Vừa dứt lời, công đức mà mẹ con kia ban lại cho cô liền tăng thêm một chút. Cô không rành chuyện tình cảm, nhưng hy vọng các oan hồn mà mình gặp đều sẽ được an ổn.

Giang Sở Tự không nói thêm, để thời gian lại cho hai người, còn mình thì đi tới chỗ cảnh sát.

Khi báo án, cô đã nói rõ vị trí thi thể, nên cảnh sát tìm rất nhanh. Khi cô đến nơi, lối vào tầng hầm đã bị phong tỏa.

Đội trưởng hình sự Lục Trường An đeo khẩu trang, nhìn sang đồng đội hỏi: "Tìm thấy người báo án chưa?"

Trước đây, khi có người báo mất tích, cảnh sát cũng từng tìm, nhưng không kết quả. Lần này, người báo án lại chỉ thẳng thi thể nằm dưới lớp bê tông dưới gầm giường. Người biết rõ vị trí như vậy, không phải người trong cuộc thì cũng là nghi phạm.

"Tôi đây."

Giang Sở Tự đứng ngay sau lưng hai người, giọng còn hơi nôn nóng.

Cô đứng ngoài vạch phong tỏa. Khi Lục Trường An quay lại, ánh mắt cô sáng rực, đầy vẻ mong chờ. Anh thấy khó hiểu, sao ánh mắt này lại có chút… háo hức?

Ánh nhìn của anh dừng lại trên gương mặt cô hai giây, rồi bước qua vạch phong tỏa đến trước mặt cô.

Anh tháo khẩu trang, lộ gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày có vết sẹo mảnh, ánh mắt sắc bén như muốn mổ xẻ người đối diện: "Cô là người báo án?"

"Vâng."

Trong vòng tay cô, Tiểu Hắc kêu "meo" một tiếng, khiến Lục Trường An liếc nhìn.

Cảnh sát trẻ phía sau anh đã rút sổ ghi chép, bút lơ lửng trên giấy: "Sao cô biết ở đây có xác?"

"Đang đi dạo thì ngửi thấy mùi, lần theo tới đây."

Cảnh sát làm việc dựa trên bằng chứng. Thời điểm mẹ con kia chết, chắc vẫn là khi nguyên chủ còn sống. Mấy ngày đó, nguyên chủ bận giải quyết chuyện gia đình, không thể sang khu đông giết người giấu xác. 

Cô báo án lần này cũng là để nhận mặt làm quen trước, vì sau này muốn tích công đức, chắc chắn sẽ còn dính đến mấy chuyện thế này, chi bằng chủ động tiếp xúc cảnh sát.

"Khu này toàn cửa hàng, mùi dầu mỡ nặng lắm."

Anh liếc về con hẻm xa xa đầy quán nướng. Rồi anh đột ngột tiến sát, áp lực đè nặng: "Mùi xác thối át được mấy mùi đó? Còn bịt bê tông dày như thế, người thường không ngửi ra được đâu."

"Đúng vậy, tôi không bình thường, ngũ giác của tôi bẩm sinh tốt hơn người khác."

Lục Trường An: … Đúng kiểu thuận nước đẩy thuyền.

"Khứu giác tôi nhạy lắm, hơn nữa lúc đó Tiểu Hắc cứ kêu về hướng này, tôi cảm thấy chắc chắn có gì bất thường."

"Ống dẫn trong các tòa nhà cũ đều thông nhau, mùi từ tầng hầm có thể thoát lên. Gần đây lại mưa nhiều, tầng hầm ẩm, lớp bê tông không kín. Với lại, có người từng thấy gã kia mua hai bao xi măng."

"Thế nên đoán bị bịt trong xi măng là chuyện dễ thôi."

Không phải cô bịa, vừa nãy, mấy người hóng mát thật sự có bàn về việc mua xi măng. Nhiều người cũng nghĩ gã bạo hành giết người rồi giấu xác, chỉ là không dám báo thôi.

Lục Trường An thấy mệt. Lý lẽ thì thông, anh im vài giây mới nói: "Được, chúng tôi sẽ điều tra. Nhưng cô phải về đồn làm lời khai."

Mắt Giang Sở Tự sáng lên: "Lấy lời khai có bao cơm tối chứ? Tôi chưa ăn tối."

Anh thấy lạ. Nhưng lại tự nhủ rằng thôi, giới trẻ nó vậy.

"Có cơm, nhưng nếu điều tra ra cô liên quan vụ này…"

"Tôi là công dân gương mẫu, đoán ra có xác là lập tức báo ngay."

Lúc này, đồng đội đi tìm thi thể bé gái quay lại, ghé tai Lục Trường An: "Đội trưởng, tìm thấy rồi, đúng là ở dưới ao."

Hai xác đều đã tìm thấy, Lục Trường An tạm chưa nói chuyện thêm với cô, để hai cảnh sát trẻ đưa cô về đồn.

Nhân lực đều bận ở hiện trường, nên chưa ghi lời khai ngay. Giang Sở Tự ôm Tiểu Hắc, ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài ở đồn.

Khi Lục Trường An về tới nơi thì trời đã tối. Giang Sở Tự đang cầm suất cơm mang từ căng tin, Tiểu Hắc cuộn tròn trên đùi cô ngủ, cái đuôi khẽ quét lên mu bàn tay cô.

"Cô Giang, chúng tôi đã tra hồ sơ thuê tầng hầm."

Anh đặt tập hồ sơ lên bàn: "Người thuê là Trương Kiến Quân, chính là gã bạo hành cô nói. Hệ thống cho thấy hắn chết đuối một tuần trước."

Anh lại mở hồ sơ hộ khẩu: "Lý Hồng Mai và con gái Lý Tiểu Nguyệt báo mất tích một tháng trước, khi đó Trương Kiến Quân nói họ bỏ đi theo người khác."

Giang Sở Tự khẽ thở dài, khi tội ác không bị trừng trị, bạo lực sẽ càng leo thang trong im lặng.

Lúc này, cảnh sát trực ban Tiểu Trần ôm thùng vật chứng bước vào. Lục Trường An liếc Giang Sở Tự, rồi dẫn Tiểu Trần ra góc khác.

Tiểu Trần hạ giọng: "Đội trưởng, chủ cửa hàng vật liệu xác nhận Trương Kiến Quân từng mua hai bao xi măng, đúng hôm trước khi Lý Hồng Mai bị báo mất tích. Đây là ảnh camera lúc đó."

Trong ảnh mờ, Trương Kiến Quân đang bê xi măng lên xe van.

"Khi vớt ở ao, có ông lão câu cá bảo từng thấy hắn đốt vàng mã bên bờ sông lúc nửa đêm."

Anh đưa biên bản hỏi cung: "Ông lão nhớ hôm đó mưa to, Trương Kiến Quân vừa khóc vừa cười, còn lẩm bẩm ‘đừng theo tôi nữa, tôi sai rồi’…"

“Còn vừa nãy, người báo án đã mở livestream.” Tiểu Trần vừa nói vừa đưa đoạn ghi hình livestream đang lan truyền trên mạng cho Lục Trường An xem: “Trong khung hình livestream này, người này… gương mặt khá giống Trương Kiến Quân.”

Tiểu Trần thật sự không biết phải mô tả thế nào thứ đang bám trên lưng Bạch Vân Thu. Nói là người thì trông không giống, mà nói là ma… thì thế giới quan của cậu biết đặt ở đâu?

Giang Sở Tự để ý thấy ánh mắt Tiểu Trần cứ liếc về phía mình. Thính giác của cô vốn tốt, nên đương nhiên nghe được lời cậu vừa nói.

Cô cũng không lấy làm lạ khi cảnh sát biết chuyện mình vừa livestream, chắc giờ họ vẫn đang đoán xem hình ảnh đó là thật hay giả.

Cô bình thản ăn nốt miếng cơm cuối cùng, đáy bát inox phản chiếu đôi mắt trong trẻo của cô.

Lục Trường An xem kỹ đoạn video, dứt khoát nói: “Đưa video cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra xem có bị ghép hay không, đồng thời theo dõi lần livestream tiếp theo của cô ta.”

Dù thật hay giả thì cũng phải chú ý. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc những hình ảnh như vậy xuất hiện trong livestream của Giang Sở Tự mà không bị chặn đã là điều bất thường.

Có lẽ lần này chủ động xuất hiện trước mặt họ cũng là do Giang Sở Tự cố ý.

Nhưng rốt cuộc, mục đích cô làm vậy là gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play