Sáng đầu tháng Năm.

Trong công viên khu dân cư đã tụ tập một đám đông các cụ tập thể dục buổi sáng, còn Giang Sở Tự thì ngồi dưới gốc cây to cách đó không xa.

Bên kia ồn ào náo nhiệt, còn cô thì một mình ôm con mèo đen trong lòng, không cầm điện thoại, khuôn mặt ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng là kiểu cháu gái mà các cụ yêu quý.

Thực ra, tâm trí Giang Sở Tự đã bay đi đâu mất, chỉ có tai là vẫn chú ý đến âm thanh xung quanh.

“Cái cô bé đó ngồi dưới gốc cây mấy ngày nay rồi, không biết xảy ra chuyện gì.” Một nhóm người đã tập xong, như thường lệ bắt đầu bàn tán về cô.

“Chị không biết à? Con bé là con gái của Giang Viễn Thắng, doanh nhân yêu nước mà mấy hôm nay báo đài đưa tin suốt đấy.”

Người phụ nữ trung niên bên cạnh tròn mắt: “Chẳng lẽ là công ty Viễn Thắng phá sản kia?”

Viễn Thắng ở đây nổi tiếng lắm. Khu phố này thường hay tuyên truyền rằng chủ tịch Giang Viễn Thắng là người lớn lên tại khu này, nhà cũ vẫn còn giữ lại.

Trước đây mọi người chỉ bán tín bán nghi, không ngờ lại là thật.

“Sao Viễn Thắng lại phá sản được?”

Những người hóng chuyện xung quanh cũng ngạc nhiên. Viễn Thắng mấy năm gần đây nổi như cồn, không chỉ vì mỗi năm chủ tịch Giang Viễn Thắng đều quyên góp từ thiện, mà còn vì hàng loạt công ty con của Viễn Thắng gắn bó mật thiết với đời sống thường ngày của họ.

Hơn nữa, hàng của Viễn Thắng vừa rẻ vừa chất lượng.

Có người đoán: “Chẳng lẽ là do bán hàng rẻ quá, chặn mất đường kiếm tiền của công ty khác?”

“Chuyện này thì không rõ, chỉ biết tin tức mấy hôm nay nói Viễn Thắng phá sản, ông Giang Viễn Thắng bán hết tài sản để trả lương cho nhân viên, rồi cùng vợ nhảy lầu ngay tại toà nhà công ty.”

“Người tốt thường yểu mệnh mà.”

“Bảo phá sản mà không có uẩn khúc thì tôi không tin. Nghe nói có khi bị kẻ nào đó cướp vận may, cái chết cũng không phải ngẫu nhiên.” Người đầu tiên tiết lộ thân phận của Giang Sở Tự lại thần bí nói.

Mọi người xung quanh đều tròn mắt, còn Giang Sở Tự ngồi cách đó không xa, nghe rõ mồn một, nhưng chẳng mấy cảm xúc. Dù sao mấy hôm nay cô đã nghe đi nghe lại câu chuyện này không biết bao nhiêu lần.

Đúng vậy, Giang Sở Tự mới xuyên vào cơ thể này vài ngày trước. Ở thế giới của mình, cô là một pháp sư thông linh.

Khác với thế giới cũ nơi đầy rẫy hồn ma vất vưởng, ở đây cô chỉ nhìn thấy một hồn ma duy nhất vào ngày đầu tỉnh dậy ở nhà, còn lại thì chẳng thấy “người bạn quen thuộc” nào.

Cô không biết mình xuyên tới đây bằng cách nào, càng không rõ tại sao con mèo đen Tiểu Hắc của mình cũng đi theo.

Hệ thống của cô nói rằng nếu không cố gắng tích góp công đức thì chẳng mấy chốc sẽ chết.

Mà hệ thống này rõ ràng chẳng đáng tin: ngay khi xuất hiện đã thông báo cô chỉ còn sống được bảy ngày, công đức âm 100.

Nó bảo mạng sống phải đổi bằng công đức, rồi biến mất tăm, khiến Giang Sở Tự bắt đầu nghi ngờ không biết mình có thật sự có hệ thống hay không.

À không, trước khi biến mất nó còn dặn một câu: nếu chết ở thế giới này vì nguyên nhân phi tự nhiên, cô sẽ vĩnh viễn không thể quay về thế giới cũ.

Giang Sở Tự mặt lạnh tanh. Hệ thống bảo cô kiếm công đức để kéo dài mạng sống, nên ban đầu cô định như trước đây, cùng Tiểu Hắc đi bắt ma tích công đức.

Nhưng chưa kịp lên kế hoạch thì đã phát hiện thế giới này khác hẳn, con người hầu như không tin chuyện tâm linh, chỉ tin khoa học.

Ở thế giới trước, cô nổi tiếng khắp nơi, chỉ cần bước đến trước mặt ai đó và nói: “Bên cạnh anh có ma”, đảm bảo người đó sẽ trả tiền mời cô trừ tà.

Còn ở đây, nếu dám nói mấy chuyện thần thần quỷ quỷ với người lạ, chắc chắn sẽ bị coi là tâm thần rồi bị bắt đi.

Huống chi, thân phận hiện tại của cô lại là một cô gái vừa tròn 19 tuổi, cha mẹ qua đời, nợ hơn trăm triệu.

Ai nghe cũng sẽ nghĩ cô bị điên.

Vì vậy, cô ngồi ở đây là để nghĩ xem rốt cuộc mình có thể làm gì.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng nói ngay bên cạnh:

“Chào mừng bà con vào livestream, hôm nay xem tướng miễn phí nhé, xem tay xem mặt đều được, chỉ cần tặng một món quà nhỏ là được tôi xem cho.”

Cô quay sang, thấy một ông lão lớn tuổi đang ngồi xổm.

Ông ta một tay cầm lá cờ nhỏ ghi “Xem tướng, Xem phong thuỷ, Trừ tà”, tay kia cầm điện thoại.

“Bắt ma?” Giang Sở Tự nghi hoặc hỏi.

Cô hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức pháp sư nào từ ông ta. Chẳng lẽ thế giới này thật ra cũng có pháp sư, chỉ là cô không nhận ra?

Vậy nghĩa là cũng có người hành nghề bắt ma ư?

Ông lão đang livestream nghe tiếng liền quay đầu lại, đồng thời đưa camera về phía Giang Sở Tự.

“Cô gái, muốn bắt ma không? Chỉ cần tặng tôi một món quà trong livestream là được.”

Ban đầu, phòng livestream của ông ta chẳng mấy người, nhưng khi máy quay hướng vào Giang Sở Tự thì ngay lập tức số lượng người và bình luận tăng vọt.

【Em gái xinh quá, yêu anh không thích lắm.】


【Bắt ma? Đây chẳng phải là con gái Giang Viễn Thắng đang hot mấy hôm nay sao? Chẳng lẽ cái chết của bố mẹ cô ấy thật sự liên quan đến ma?】


【Nghe ông nói mới để ý, trông cô ấy tinh thần không ổn lắm, chắc áp lực quá lớn.】


【Dù thế nào cũng đừng tin vào mấy trò mê tín!】


【Cũng không hẳn chỉ là ám thị tâm lý đâu】


【Không thế còn gì là mê tín nữa?】

Giang Sở Tự không biết đám người trong livestream đang tranh luận về mình. Cô chỉ lắc đầu với ông lão:

“Cảm ơn, nhưng tôi không có ma bên người.”

Bình luận lại ồn ào khen ngợi cô không có bệnh mà tìm thầy lang.

Nếu biết họ khen như vậy, chắc cô sẽ đáp rằng: mình nhìn thấy ma, sao có thể không biết quanh mình có hay không chứ.

Mà việc bố mẹ nguyên chủ có thể bị ma hại cũng không phải không thể.

Nghĩ đến luồng âm khí đó, cô khẽ thở dài. Dù không phải tự nguyện, nhưng cô đang mượn thân thể người ta, nếu có manh mối thì nhất định phải điều tra rõ ràng xem kẻ hại cả nhà nguyên chủ là ai.

Quan trọng hơn, nếu kẻ đứng sau biết cô chưa chết, rất có thể sẽ ra tay lần nữa.

Điều tra ra sự thật cũng là để bảo vệ mình, cô đâu muốn vừa sang đây mấy hôm đã toi mạng.

Điều kỳ lạ là, kể từ khi tới đây, cô chưa từng thấy linh hồn của nguyên chủ hay cha mẹ cô ấy, thậm chí không cảm nhận được chút khí tức nào.

Những hồn ma có oán khí thường phải đợi oán khí tan bớt mới có thể đầu thai – trừ khi có bàn tay kẻ phía sau nhúng vào.

Có lẽ cô phải nhanh chóng tìm ra kẻ đó, biết đâu tìm được linh hồn nguyên chủ, cô cũng sẽ tìm ra cách quay về.

Khi lấy lại tinh thần, ông lão kia đã quay lưng tiếp tục xem tướng cho người khác. Cô cũng không bận tâm.

Tiểu Hắc kêu “meo” mấy tiếng, Giang Sở Tự ngẩng đầu xem giờ rồi bế nó đứng dậy, quay về nhà.

Hiện cô sống ở khu tập thể cũ mà ông bà nội nguyên chủ mua từ lâu. Bố mẹ nguyên chủ đã trả hết lương cho toàn bộ nhân viên trước khi chết, nhưng vẫn nợ hơn trăm triệu.

Số nợ này gần như đều là tiền Giang Viễn Thắng và Lâm Thanh Hoà vay từ bạn bè, nên tạm thời Giang Sở Tự chưa bị nhắn tin đòi nợ.

Dù vậy, cô vẫn muốn trả càng sớm càng tốt. Mắc nợ thì chẳng yên tâm, huống chi cô dường như đã nghĩ ra cách kiếm tiền.

Mấy hôm nay, khi lướt điện thoại, cô liên tục thấy tin về việc các hot streamer kiếm được nhiều tiền thế nào. Trước đây cô chẳng bao giờ để tâm, livestream thì liên quan gì tới bắt ma chứ.


Giờ nghĩ lại thì cũng không phải không làm được, chỉ có điều cô không chắc liệu qua màn hình mình có bắt được ma hay không.

Nếu chỉ đơn thuần xem có ma hay không thì mỗi lần kiếm được chẳng bao nhiêu, e là phải tích cóp lâu lắm, hơn nữa livestream kiểu này còn dễ bị người ta tố cáo mê tín dị đoan.

Giang Sở Tự ngồi xuống ghế sô-pha, vừa nghĩ vừa chọc chọc cái hệ thống đã lâu không thấy động tĩnh.

“Ê, nếu tao livestream để tích công đức thì được không? Mày có thể làm cho phòng livestream của tao không bị tố cáo được không?”

Cô nhớ mấy hôm nay đọc mấy cuốn tiểu thuyết, hệ thống trong đó đều có thể bảo đảm phòng livestream của nhân vật chính dù kinh dị đến mấy cũng không bị khoá.

Đang định bỏ cuộc thì hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng:

【Được, nhưng phải trừ 20 điểm công đức, thế là cô sẽ nợ 120 điểm.】

Giang Sở Tự nghiến răng. Thả con săn sắt bắt con cá rô, cô gật đầu đồng ý.

Thực ra, 20 điểm này tính ra là khá rẻ, bình thường sẽ cao hơn, vì can thiệp vào hệ thống kiểm duyệt của một phần mềm không phải chuyện nhỏ.

Chỉ là nền tảng Linh Giới này vốn kiểm soát không quá chặt, cộng thêm các yếu tố khác nên chỉ mất 20 điểm là xong.

【Đợi cô bắt đầu livestream thì tính năng này sẽ tự động kích hoạt trong phòng của cô.】

Nói xong, hệ thống lại biến mất. Giang Sở Tự chỉ biết nhún vai bất lực. Cái hệ thống này lúc ẩn lúc hiện, chắc chỉ khi cô có việc nó mới ló mặt, mà như vậy cũng tốt.

Cô không nghĩ thêm về hệ thống nữa, tập trung vào việc nghịch điện thoại.

Đầu tiên là tải mấy ứng dụng livestream, so sánh lượng người xem và độ phổ biến của từng cái, cuối cùng cô chọn Linh Giới, nền tảng hot nhất mạng hiện giờ.

Linh Giới mới nổi mấy năm nhưng bùng nổ cực nhanh. Theo báo cáo tài chính năm ngoái, nền tảng đã tăng thêm mấy triệu streamer, lượng khán giả còn gấp nhiều lần, gần như ở đâu, trong hay ngoài nước, cũng nghe thấy cái tên này.

Đăng ký tài khoản streamer xong, Giang Sở Tự lại nghĩ xem nên đặt tên phòng như thế nào.

Tên phòng người khác thì hoặc là kiểu “Xem tướng – bói toán, không chuẩn hoàn tiền”, hoặc “Khám phá rùng rợn – thăm nhà ma, nhà hoang”...

Cô thì có thể nhìn thấy ma, vậy gọi là gì?

Hay đặt thẳng là “Livestream thông linh – cùng bạn gặp ma” cho nhanh. Vừa trúng chủ đề, vừa hơi vui vui. Cô bất giác bật cười.

Đúng lúc này, hệ thống lại nhảy ra:

【Cô có muốn mua chức năng VIP “Chia sẻ âm dương nhãn” không? Nếu cô nói thẳng là mình thấy ma thì chắc sẽ có nhiều người không tin. Tiện đây, tiêu đề phòng livestream của cô là “cùng gặp ma” mà.】

Thì ra là thấy tiêu đề nên nó mới nhớ ra còn cái tính năng này.

【Chức năng VIP này chỉ cần 100 điểm công đức.】

“Chỉ” sao?

Một trăm điểm cơ á?!

Cô sững sờ. Mình đã nợ 120, giờ nợ thêm 100… nhưng mà, cũng chẳng khác gì mấy.

Nợ nhiều thì chả sợ, hơn nữa có chức năng VIP này thì đỡ phải mất công giải thích với khán giả, nếu họ nhanh tin hơn thì biết đâu công đức cũng sẽ tăng nhanh.

Giang Sở Tự đồng ý, hệ thống lập tức thêm vào giao diện livestream của cô một biểu tượng hình con mắt, chính là nút bật tắt tính năng “chia sẻ âm dương nhãn”.

 

Cô lập tức tắt đi. Nếu cô bảo có ma rồi mới bật chức năng này lên thì độ tin sẽ cao hơn.

Cũng có thể dọa khán giả một phen, nghĩ vậy khóe môi cô khẽ nhếch, đầy vẻ ác ý thú vị.

Cuối cùng, cô ngắm nghía giao diện trước khi lên sóng, do dự một lát rồi thêm hàng chữ nhỏ bên cạnh: “Kết nối livestream cầu vồng”.

Trên Linh Giới, cầu vồng có giá 88 tệ, giá vừa phải, ý nghĩa cũng hay.

Chỉ xem hộ xem quanh ai đó có ma thôi, đây là năng lực bẩm sinh, lấy giá cao quá thì cô cũng thấy áy náy, còn dễ tổn phúc. Mà phúc khí với pháp sư thông linh thì quan trọng lắm.

Xác nhận không cần chỉnh gì nữa, cô bấm “Bắt đầu livestream”.

Có lẽ vì tiêu đề phòng khá bắt mắt nên ngay khi mở sóng đã có mấy người tò mò ghé vào, nhưng vừa thấy chỉ là một cô gái ôm mèo đen ngồi trước camera thì lại lặng lẽ rời đi.

【Tưởng livestream khám phá nhà ma, ai ngờ chỉ là cô bé.】


【Giờ mấy cái khám phá nhà ma chả phải toàn kịch bản à?】


【Thế rốt cuộc là “cùng gặp ma” kiểu gì?】


【Đi đêm thăm nhà hoang? Hay ngủ thử nhà dữ?】


【Nếu thật là mấy nội dung này thì tôi ủng hộ hết mình, streamer nên vì đôi mắt chúng tôi mà ra mắt đi!】

Nhìn dòng bình luận, Giang Sở Tự bật cười.

Trước khi xuyên qua, cô bằng tuổi nguyên chủ, ở thế giới kia chưa từng có mấy thứ livestream này.

Giờ vừa thấy vừa thấy thú vị, vừa thấy khán giả cũng hài hước ra trò.

Nụ cười của cô làm bình luận càng náo nhiệt hơn. Giữa một đống lời khen cô xinh, có một dòng đặc biệt nổi bật, người gửi rõ ràng là đại gia của nền tảng, vì dòng chữ kèm hiệu ứng lấp lánh:

【Giang Sở Tự? Sao chị lại lên livestream vậy?】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play