Vân Yên đương nhiên là không muốn ngủ cùng với Thẩm Ám, nhưng phòng bên cạnh đã rất lâu không được dọn dẹp, ai mà ngủ được, để cho anh đi ngủ sofa thì anh lại không chịu. Cô đuổi anh xuống thì anh lại một lần rồi một lần bò lên trên. Nói dễ nghe một chút thì là bền bỉ kiên trì, nói khó nghe một chút thì là quá dở chứng.
Cuối cùng cô bị anh ép buộc tới phiền. Sau đó mới miễn cưỡng cho anh ở lại nhưng điều kiện tiên quyết là ở giữa giường có một đống chăn cao như ngọn núi nhỏ.
Hai người im lặng vài phút.
Vân Yên đã bận cả một ngày, lúc này thật ra đã vừa mệt vừa buồn ngủ. Mí mắt cô nặng trịch, dần dần trĩu xuống, cảm giác được thân thể nhẹ bẫng, lập tức liền chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng sột soạt sột soạt, đầu ngón tay bị thứ gì đó lành lạnh chạm nhẹ vào một cái. Cô sợ hết cả hồn, lập tức mở to mắt ra nhìn. Lúc này mới phát hiện tay Thẩm Ám đã trườn qua từ dưới chăn, tay của anh dè dặt cẩn thận mà nắm lấy tay cô.
Vân Yên có chút cạn lời, cô lay tay Thẩm Ám ra. Nhưng bên kia cũng không tình nguyện, dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút, sau đó mới phối hợp buông lỏng ra nhưng vẫn để trên tay cô.
Cô nhìn không vừa mắt, cực kì bá đạo mà nhét tay anh về. Lần này Thẩm Ám rất ngoan, không có phản kháng nên cô rất dễ dàng nhét tay anh về. Sau đó mới nhớ tới là còn chưa tắt đèn, cô đứng dậy tắt đi đèn trần, chỉ để lại ánh đèn ngủ tỏa sáng nhè nhẹ. Khi nằm lại lên giường, cô liếc nhìn Thẩm Ám, anh cũng đang nhìn cô, lộ ra biểu tình u oán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play