“Em…em còn đẩy anh”
Thẩm Ám nói có chút tủi thân.
Cái Vân Yên chịu không nổi nhất, chính là bộ dạng này của anh.
Cô để mặc anh ôm nửa phút, lý trí dù sao cũng chưa có mất sạch sẽ, vỗ nhẹ lên cánh tay người đang đè nặng bản thân liên miên lải nhải không ngừng: “Câm miệng, đi vào rồi nói”
“Mỗi ngày anh đều……” Thẩm Ám ngừng lại một chút, tốn vài giây để hiểu ý trong lời nói của cô rồi trả lời: “……Được”
Anh ngoan ngoãn trả lời nhưng tay lại chưa hề nới ra. Cảm thấy Vân Yên lại có ý định muốn đẩy anh ra, cực kì không vui mà hai tay lại ôm càng chặt.
“Em, em, đừng có nghĩ đẩy anh ra” Lúc anh nói còn có mùi rượu, âm điệu hơi khàn khàn, bộ dáng như để nói ra một chữ đều thật khó khăn. Để cho Vân Yên nhớ tới trước kia, khi cô vừa mới dẫn anh rời khỏi nhà họ Thẩm, lúc đó anh cũng không khác như thế này là bao. Ngây thơ kinh khủng còn rất dễ thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT