Vừa nghĩ như vậy, Vân Yên đã không cầm lòng được mà thấy đồng tình với Thẩm Ám.
Hai người đều là mồ côi mẹ giống nhau, cùng là đứa trẻ không được mẹ kế yêu thương. Nhưng khi cô còn nhỏ, quá đáng lắm thì chỉ là chịu đói, cho tới bây giờ cũng chưa bị đánh đập qua. So với Thẩm Ám thì cô sống tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng mà, nếu không phải bởi vì từ khi còn nhỏ cô đã có sức lực lớn thì dựa theo tính tình của mẹ kế, nói không chừng cô cũng đã có kết cục giống như vậy.
Trên đời này, đứa bé nào gặp phải mẹ kế độc ác cũng thảm như nhau.
Vân Yên càng suy nghĩ thì trong lòng càng thấy không thoải mái. Liếc mắt nhìn quả táo lúc nãy cô trộm được từ dưới lầu lên, nếu như không có người mang cơm cho cô, như vậy lúc này Thẩm Ám cũng hẳn là đang chịu đói đi.
Ban đầu cô đối tốt với Thẩm Ám bởi vì hy vọng trong tương lai Thẩm Ám có thể buông tha cho cô, hai người anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, cô đi làm diễn viên của cô, anh tiếp tục làm boss phản diện của anh. Bây giờ cô lại nảy sinh lòng đồng tình với anh nên thế nào Vân Yên cũng ngồi không yên, cô cầm lấy quả táo định đi qua đưa cho Thẩm Ám.
Cô vừa mới đứng dậy, cửa phòng đột nhiên bật mở ra.
Thẩm phu nhân đứng ở ngoài cửa, nét mặt của bà lạnh lùng ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: “Vân Yên, cô còn không biết phải trái.”
Đã xuyên qua được mấy ngày nhưng hôm nay còn là lần đầu tiên Vân Yên trực diện chống lại Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân được miêu tả trong truyện là có đẳng cấp rất cao, thủ đoạn tàn nhẫn cho nên đã để lại cho Vân Yên một bóng ma tâm lý không nhỏ. Bàn tay cô hơi run run mà nắm chặt quả táo, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Thẩm phu nhân nhìn thấy Vân Yên là loại dễ bắt nạt, trong mắt bà cũng hiện lên vẻ khinh thường. Thân thể bà thoáng thả lỏng, biểu cảm trên mặt cũng không còn sắc bén như vừa rồi. Bà không chút để ý mà vuốt tóc mai rồi mở miệng nói: “Được ông Thẩm nhìn trúng thì cũng không phải kẻ ngu dốt gì. Ở trong nhà này cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, nên nghe ai không nên nghe ai, tôi tin trong lòng của cô cũng hiểu rõ đi.”
“.…..”
“Cô gả vào làm sao, nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới đều hiểu rõ tường tận. Thằng ngốc kia có thể cho cô cái gì mà Thẩm Minh có năng lực cho cô cái gì, cô không thể không biết. Khó có được Thẩm Minh để ý tới cô, chuyện tối qua, nó đã qua rồi thì thôi nhưng tôi không hy vọng lần sau sẽ lại xảy ra chuyện rắc rối gì nữa.”
Đôi mắt Vân Yên hơi trợn to: “Là bà……”
Việc âm thầm đưa Vân Yên lên giường của Thẩm Minh, Thẩm phu nhân thật ra còn suy tính một chuyện khác. Chủ tịch Thẩm cưới con dâu về không đơn giản là để làm bạn với con trai của mình, tám phần là có ý định muốn ôm cháu. So với để Thẩm Ám có con, không bằng để cô ta sinh một đứa con cho Thẩm Minh còn tốt hơn. Như vậy vừa lấy lòng được Thẩm Minh, vừa ngăn chặn được một mối họa ngầm, Thẩm phu nhân cảm thấy Vân Yên cũng không phải là thật sự không chịu làm với Thẩm Minh, ai lại muốn làm chuyện đó với một tên thiểu năng. Tối hôm qua chắc cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Trong lòng bà chắc chắn rồi nên, giọng điệu cũng đương nhiên, không còn khách khí nữa: “Nói đến đây thôi, bản thân cô đi chuẩn bị đi, tốt nhất là cô nên hiểu chuyện một chút, đừng lại làm phiền để tôi phải động tay.”
Giọng nói bà ta nhẹ tênh giống như đang nói một chuyện nhỏ như hạt mè.
Vân Yên mím môi, n.g.ự.c cô hơi phập phồng lên xuống, cô nhìn Thẩm phu nhân, vừa cảm thấy không thể tin được lại vừa cảm thấy ghê tởm.
“Ánh mắt kia của cô là có ý gì!” Kể từ sau khi gả vào Thẩm gia, Thẩm phu nhân đã không bao giờ bị người nào trừng mắt nhìn như vậy. Mười mấy năm trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng làm cho tính khí của bà càng lúc càng lớn, bà giơ cánh tay lên nói: “Hôm nay tao phải dạy dỗ đứa không hiểu chuyện như mày một chút thì mày mới hiểu ra!”
Thân thể của Vân Yên phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ một bước, cô nghiêng đầu né tránh ngay.
Trước đó do dùng hết sức lực mà giờ lại không có điểm tựa nên thân thể Thẩm phu nhân nghiêng ngả lảo đảo rồi đập vào vách tường. Bà ngẩn người một giây, hiển nhiên là không ngờ tới Vân Yên lại dám né tránh. Một giây sau đó lại càng tức giận thêm, một lần nữa giơ cánh tay lên.
Vân Yên nhanh tay lẹ mắt bắt được, cô dễ dàng hất ra, sau đó Thẩm phu nhân liền ngã bẹp m.ô.n.g ở trên hành lang.
“Mày giỏi-----”
Vân Yên không muốn nghe bà nói chuyện tiếp, nghĩ cũng biết bà ta không phun ra được lời gì dễ nghe. Cô liền ném quả táo trong tay, chính xác chặn lại miệng của Thẩm phu nhân.
Không khí yên tĩnh một giây rồi quả táo “bịch” một cái rơi ở trên sàn, sau đó lại lộc cộc lộc cộc lăn xuống cầu thang.