Vân Yên ôm chăn ló đầu ra nhìn. Khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Ám, gương mặt cô ngay lập tức tái mét.
Cô… cô… cô lại đá lăn boss phản diện sao?
Bị Thẩm Ám glare, Vân Yên rùng mình.
Cô vội vàng vứt chăn sang một bên, lảo đảo xỏ dép, ngồi xổm xuống, e dè như sợ anh còn giận liền dạy dỗ: “Tướng ngủ của anh xấu quá! Cả đêm cứ lăn qua lăn lại, thấy chưa, giờ lại ngã xuống giường kìa!”
Thẩm Ám dò xét cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Vì chẳng có lý lẽ nên Vân Yên thêm phần bối rối, không dám nhìn thẳng vào anh; lo rằng khi anh tỉnh lại sẽ tìm cách trả thù, cô không dám quá quát tháo, liền đổi sang nụ cười: “Ngoan, để tôi đỡ anh dậy.”
Thẩm Ám né tránh, nhưng cô lại nắm chặt cánh tay anh: “Đừng giống trẻ con giận dỗi, anh phải nghe lời…”
Anh vẫn đứng yên, muốn xem cô định làm gì tiếp.
Vân Yên vừa lòng, nheo mắt, định xoa đầu anh như khen ngợi hành động ngoan này. Cô nhón chân tiến tới nhưng với không tới, liền kéo cổ anh xuống, nửa ép buộc Thẩm Ám cúi đầu.
Cô lấy tay kia vỗ nhẹ đỉnh đầu anh: “Thế mới ngoan.”
Biểu cảm của Thẩm Ám thoáng trống rỗng, rồi không chút lưu tình đẩy cô ra.
Rầm — cửa nhà tắm đóng sập, ngăn Vân Yên lại bên ngoài.
Cô vẫn đứng đó không dời, lo lắng không biết anh có vào rửa mặt không, nên dán sát vào cửa nói vài câu nhắc nhở. Lát sau, trong phòng vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Vân Yên xấu hổ đưa tay sờ mũi vài cái, rồi mới quay lưng rời đi. Cô mở cửa nhìn quanh, thấy hành lang không có ai liền lập tức chạy như bay về phòng mình.
Mặt trời treo cao, hơi nóng từ cửa sổ chiếu vào phòng cô.
Vân Yên quỳ bên cửa sổ, kéo rèm che nửa mặt, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm chiếc xe đậu ngoài sân.
Thẩm Minh lạnh như người dạ thú, mặc vest ngồi ghế phụ. Thấy Thẩm phu nhân từ xa tiến tới, anh ra hiệu cho bà lên xe; cửa đóng lại, hai người ngồi trong xe bàn bạc gì đó.
Một lúc sau, Thẩm phu nhân xuống xe, tài xế lái đi.
Chẳng lẽ bà ta sẽ đi mách chuyện tối qua?
Cô còn đang nghĩ thì Thẩm phu nhân bỗng ngoảnh mắt về phía phòng cô. Khoảng cách xa nên Vân Yên không nhìn rõ sắc mặt bà, vội buông rèm, ngồi bệt trên sàn, quay lưng về cửa sổ, cơ thể căng thẳng vô thức.
Nỗi sợ của Vân Yên đối với Thẩm phu nhân còn lớn hơn cả với Thẩm Minh. Dù sao nam chính vẫn là nam chính; tính tình lãng tử, dù không hoàn hảo nhưng hiếm khi làm điều quá ác, phần lớn những gì anh có được đều do may mắn.
Nhưng Thẩm phu nhân khác hẳn. Trong nguyên tác bà chỉ được nhắc tới vài nét: từng là tình nhân của chủ tịch Thẩm, khi trẻ bà đã lợi dụng bào thai để khiến mẹ của nam phụ khó sinh, khiến nam phụ vừa sinh đã mất mẹ. Bà thường tới chăm nom, sau vài năm thì thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm, và chẳng lâu sau đã biến Thẩm Ám thành kẻ vô tri.
Có lẽ là báo ứng, con trai ruột của bà vô tình ngã xuống hồ bơi c.h.ế.t khi đang bắt nạt Thẩm Ám.
Nhà họ Thẩm cần người thừa kế, chủ tịch nhanh chóng mang về một đứa trẻ khác — chính là Thẩm Minh.
Thẩm phu nhân nhìn đứa bé cùng tuổi với con bà đã mất thì tức đến ngất; khi tỉnh lại bà lại tỏ ra như không có chuyện gì, chăm sóc Thẩm Minh như con ruột. Chủ tịch không thể sinh thêm con, dung mạo bà cũng không như xưa, nên để được thuận lợi lúc tuổi già, bà chỉ còn cách lấy lòng đứa con lạ đời này.
Phía ấy là mưa phùn gió xuân, còn Thẩm Ám chưa từng được sống ấm áp. Thẩm phu nhân coi anh là kẻ thù; khi chủ tịch vắng nhà, bà chẳng nương tay ngược đãi. Trí lực Thẩm Ám kém, không biết kêu ai, không biết trốn đi. Từ nhỏ anh đã phải quen chịu bóng tối, đói khát, nhục nhã và những trận đòn đau.