Ân Thuận giả bộ quát mắng: “Tên nô tài to gan, còn không mau lui ra! Nếu va chạm vào Lâm công tử thì bổn thế tử chỉ tìm ngươi hỏi tội!”

“Dạ dạ dạ.” Gã sai vặt làm ra vẻ tự trách, tự tát mình mấy cái.

“Biết rõ Lâm công tử là bảo bối trong lòng Thế tử gia… khụ khụ, tiểu nhân đáng bị phạt, đáng bị phạt!”

Lâm Niệm bị làm cho ghê sợ, cau mày lại.

Thấy thế Ân Thuận lập tức bước lên hai bước, giả vờ quan tâm hỏi: “Lâm công tử, ngươi không sao chứ?”

Tiểu Phúc như gặp kẻ địch, quát: “Ngươi định làm gì!”

Ân Thuận trong lòng chửi Tiểu Phúc phá chuyện nhưng ngoài mặt vẫn một bộ ôn hòa: “Bổn thế tử tuyệt không có ác ý, chỉ là muốn quan tâm Lâm công tử thôi.”

Hắn chẳng có ý định dừng lại, xa phu vội vàng chắn trước mặt hai tiểu ca nhi: “Thế tử gia, công tử nhà ta không chịu được gió, nên lên xe ngựa rồi thì mong ngài thứ tội.”

Nói xong, người đó quay đầu ra sức ra hiệu với Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc lập tức hiểu ý: “Công tử, chúng ta lên xe ngựa trước thôi.”

Lâm Niệm gật đầu, nếu ở đây dây dưa lâu là cho dù chẳng có gì xảy ra thì tin đồn cũng sẽ lan ra.

“Từ từ.” Ân Thuận nói.

“Lâm công tử, ta thấy xe ngựa của ngươi rơi xuống hố, một lúc cũng không đi được. Hay là ngồi xe bổn thế tử, ta đưa ngươi về phủ thế nào?”

“Không cần.” Lâm Niệm đáp.

“Đa tạ thế tử có lòng.”

Thấy y cứng rắn từ chối, Ân Thuận liền mất kiên nhẫn, giọng cũng đổi: “Sao? Lâm công tử là chướng mắt xe của bổn thế tử hay là chướng mắt bổn thế tử?”

“Ồ, nhà ai xe ngựa rớt xuống hố vậy.” Một người bịt mặt mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, vừa ngồi xổm kiểm tra vừa chậm rãi xuống tay.

Tiểu Phúc thầm tức, tên xấu ban nãy còn chưa đi mà giờ lại tới thêm một kẻ nữa!

Giữa ánh mắt tò mò và cảnh giác của mọi người, người bịt mặt chỉ dùng một tay nhấc bánh xe đang sa xuống bùn lên, nhẹ nhàng như trở bàn tay.

Tiểu Phúc trợn mắt há mồm, sức lực này đúng là quá mức kinh người!

Lâm Niệm sững lại, ánh mắt lướt xuống ngọc bội khắc rồng bên hông người bịt mặt.

Y: “……”

Y khẽ gật đầu hành lễ: “Đa tạ vị lang quân này đã ra tay giúp đỡ.”

“Chuyện nhỏ không đáng kể.” Người bịt mặt xua tay.

“Tiểu khả ái, mau về nhà thôi.”

Da mặt trắng nõn của Lâm Niệm lập tức đỏ bừng, y vội vã định lên xe, lúc lướt ngang qua người bịt mặt, dường như trong tay y bị nhét một gói nhỏ.

Tiểu Phúc liếc người bịt mặt một cái, hừ một tiếng: “Đồ du đãng!”

Xa phu nhà Lâm phủ lập tức thu dọn dây cương, lái xe rời khỏi con hẻm.

Thấy mỹ nhân sắp vào tay lại vuột mất, Ân Thuận giận dữ: “Một tên tiện nô tài cũng dám phá chuyện tốt của bổn thế tử, đánh chết hắn cho ta!”

Mấy gã sai vặt lập tức lao lên, người bịt mặt cười cợt: “Ôi chao, đánh không lại thì đừng đánh, ta đi đây.”

Chỉ vài động tác, bóng dáng hắn đã biến mất, để lại Ân Thuận tức tối đạp mấy tên sai vặt vài cái.

Sau khi đuổi bọn kia đi, Ân Trình giật khăn che mặt xuống rồi giao cho ám vệ.

Hắn nói: “Bảo Kính Y, sau này người của vương phủ ra ngoài mua gì cũng phải trả tiền ngay tại chỗ.”

Ám vệ nhận lệnh, lập tức biến mất vào bóng tối.

Vốn hắn còn tưởng đây là âm mưu của quyền thần, đã chuẩn bị sẵn để cáo trạng, ai ngờ chỉ là một kẻ vô danh cố ý phá hoại danh tiếng của hắn mà còn dùng thủ đoạn chẳng ra gì, nói ra ngoài cũng thấy mất mặt.

-

Trong khuê phòng, Lâm Niệm ngồi đọc sách, lúc này mới lấy từ vạt áo ra gói giấy dầu tinh xảo.

Được cứu đến hai lần…

Nghĩ đến tiếng “Tiểu khả ái” kia, mặt y lại đỏ bừng đến tận mang tai.

Y vỗ vỗ gương mặt nóng ran, như bị sai khiến mà lấy một viên đậu phộng tô bỏ vào miệng, vị ngọt lan ra khắp khoang miệng.

“Công tử! Công tử!” Tiểu Phúc ngoài cửa gọi.

“Chủ quân đến rồi.”

Lâm Niệm vội giấu gói đậu phộng tô vào tay áo, làm bộ cầm sách đọc.

“Con của ta!” Diệp Khinh Ngữ bước vào, kéo y nhìn ngó khắp.

“Ta nghe xa phu nói hôm nay tên súc sinh kia lại tới, con không sao chứ?”

Lâm Niệm che gói bánh trong tay áo, nói: 

“Cha nhỏ yên tâm, con không sao.”

“Tên súc sinh đó ỷ vào tổ tông chống lưng mà làm càn ở kinh thành. Con yên tâm, chờ tam ca con thi đỗ thì chúng ta sẽ lên điện cáo chết hắn!”

Diệp Khinh Ngữ vuốt tóc y: “Con của ta, chỉ là con chịu ấm ức.”

“Hiện giờ vẫn là con đường làm quan của ca ca quan trọng, ấm ức này con chịu được.” Lâm Niệm hơi ngượng, nhỏ giọng: “Huống hồ hôm nay… con… khụ khụ…”

Y thật sự không nói nổi chuyện bị cùng một người cứu đến hai lần, chỉ đành đỏ mặt im lặng.

“À, nghe nói hôm nay còn có nghĩa sĩ cứu con, có hỏi tên họ không?” Diệp Khinh Ngữ hỏi.

“Cũng nên cảm ơn cho phải.”

Lâm Niệm ấp úng, Tiểu Phúc liền đáp thay: “Chủ quân, nghĩa sĩ đã che mặt thì hẳn không muốn người khác biết mình là ai, chưa chừng chỉ là người tốt gặp chuyện bất bình mà thôi.”

“Cũng phải.” Diệp Khinh Ngữ chợt nhớ ra: “Đúng rồi, đại ca con gửi thư nói sắp về kinh. Chờ đại ca con về thì ban đêm lẻn vào đánh hắn một trận.”

Càng nghĩ càng thấy kế này hay, ông nói: “Bên ngoài thì chúng ta không đắc tội nổi Vương phủ Nghĩa Dương, nhưng đại ca con ban đêm bay qua đánh một trận thì chẳng ai biết là chúng ta đâu.”

“Đại ca sắp về ạ?” Lâm Niệm mừng rỡ.

“Nói là khi nào?”

Diệp Khinh Ngữ đưa thư: “Chắc trong mấy ngày tới.”

Đại ca Lâm gia cầm kiếm đi khắp chân trời, rời nhà nhiều năm, ít có tin tức. Lần cuối Lâm Niệm gặp đại ca là sáu năm trước. Từ đó chỉ có vài bức thư thưa thớt, chưa từng thấy hắn trở về.

Không biết giờ đại ca trông thế nào, có già đi không…

“Đúng rồi, niệm ca nhi, hôm nay ta đến còn có chuyện lớn muốn bàn.”

“Cha nhỏ nói đi.”

Mắt Diệp Khinh Ngữ sáng lên, có vẻ rất hứng thú với chuyện làm mai cho con: “Giờ con cũng đến tuổi nói chuyện hôn sự, trước đây bà mối đã mang đến nhiều bức họa lang quân cùng tuổi, con có muốn xem không?”

Lâm Niệm ho khẽ: “Cha nhỏ, thân con thì cha cũng biết, cho dù thấy dung mạo con mà vui lòng nhưng một khi gả qua, biết thân thể con không thể sinh con thì ngày tháng của con sẽ chẳng dễ dàng.”

“Niệm ca nhi đừng chớ nghĩ quẩn, người thật lòng thương con sẽ chẳng để tâm. Lui một vạn bước, nếu hắn chê bai con thì ta và mấy ca ca cũng sẽ làm chủ cho con.”

Lâm Niệm không kìm được nhớ tới người kia… Nếu là hắn, hắn có chê bai không? Nhưng với thân phận địa vị của hắn, tương lai hậu viện làm sao giữ được một người…

Nghĩ vậy, lòng y chợt chua xót, lần đầu hận chính thân thể mình. Nếu y có thể sinh con thì hẳn cũng có thể tranh giành một chút…

Thấy y trầm mặc, Diệp Khinh Ngữ cũng xót xa: “Bảo bối của ta, dù cả đời không gả thì vẫn là bảo bối của cha.”

Lâm Niệm mỉm cười kiên cường: “Cha nhỏ yên tâm, nếu con thích ai thì nhất định sẽ nói với cha.”

Diệp Khinh Ngữ xoa đầu y, hai người lại trò chuyện một lúc lâu mãi đến khuya mới dừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play