“Ngươi là người hầu ở cung nào?” Ân Trình liếc sang tên cung hầu kia.

Người hầu đó từ lúc trông thấy Ân Trình đã sợ đến hồn vía lên mây, nghe hỏi liền mặt cắt không còn giọt máu, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Gã dập đầu liên hồi, nhưng lắp bắp mãi không nói được một câu cho trọn: “Bẩm điện hạ… nô tài, nô tài là…”

“Nếu không muốn nói, vậy khỏi nói nữa.” Ân Trình vốn chẳng kiên nhẫn, ngoắc tay về phía bóng tối. Ám vệ lập tức hiện thân, lôi cung hầu xuống.

“Mang đến Đại Lý Tự, để bọn họ điều tra cho rõ, xem là ai to gan mà dám mua chuộc người hầu.”

“Rõ.”

Ám vệ bắt cung hầu đi rồi, sắc mặt Ân Thuận cũng trắng bệch.

Lá gan như thế mà còn dám bày trò ngay trong hoàng cung.

Ân Trình khẽ cười: “Thế tử đừng sợ, có bản vương ở đây thì sẽ không để lũ nô tài thấp hèn ấy làm hại ngươi.”

Mồ hôi lạnh trên trán Ân Thuận rơi lách tách.

“Vâng… vâng, điện hạ anh minh thần võ.”

Ân Trình vừa giơ tay, khóe mắt đã bắt gặp Lâm Niệm khẽ run hai cái.

Sợ mình sao?

Cũng đúng thôi.

Nghe đồn Cửu vương gia là ác quỷ chuyển thế, tướng mạo hung dữ, đủ dọa trẻ con khóc thét.

Những tiểu ca nhi ngây thơ trong kinh thành chưa va chạm thế sự, sợ hắn cũng chẳng lạ.

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Lâm Niệm, rồi đến những tiểu ca nhi nơm nớp lo sợ cách đó không xa.

Hắn thu lại nụ cười, thuận tay vỗ vai Ân Thuận rồi xoay người rời khỏi Ngự Hoa Viên.

Ân Trình vừa đi, Nam Cung Mâu cùng Vương Chiếu liền chạy ào tới.

Nam Cung Mâu vừa khóc vừa hỏi: “Hu hu, Tiểu Niệm, ngươi không sao chứ?”

Vương Chiếu chống hông, chỉ tay vào mũi Ân Thuận mắng thẳng: “Đừng tưởng ta không biết bụng dạ xấu xa của ngươi, bớt bày trò trước mặt Lâm Niệm!”

Lâm Niệm kéo Vương Chiếu lại: “Ta hơi mệt, đi cùng ta nghỉ một lúc.”

Vương Chiếu lườm Ân Thuận một cái, ba tiểu ca nhi dìu nhau sang đình bên hồ nghỉ ngơi.

*

Trong ngự thư phòng, hoàng đế vừa nghe ám vệ báo lại chuyện ở Ngự Hoa Viên, Ân Trình đã xộc thẳng vào.

Ân Trình om sòm: “Ban hôn cho ta.”

Hoàng đế hứng thú hỏi: “Sao, để mắt tới tiểu ca nhi nhà Lâm gia rồi?”

Ân Trình gật đầu thật thà: “Ừ!”

“Không vội.” Hoàng đế còn chưa nói hết, Ân Trình đã nhảy dựng.

“Cái gì mà không vội? Ta hai mươi hai tuổi rồi, người ta bằng tuổi này đã làm cha, ta ngay cả vợ cũng chưa có.”

Hoàng đế dở khóc dở cười: “Lại bắt đầu nói gì ta nghe chẳng hiểu.”

Ân Trình ho khan: “Ý ta là ngay cả phu lang cũng chưa có.”

“Cha mất ngoài biên cương, nhị ca giỏi thương nghiệp, mỗi quý nộp thuế cống không dưới trăm vạn, tam ca năm nay khoa cử có hi vọng đoạt giải, tứ ca ngũ ca là song sinh lại trấn thủ biên cương Tây Nam nhiều năm…”

“Liên quan gì đến ta?”

Hoàng đế nói: “Ngoài lão đại ra giang hồ lăn lộn thì cả nhà Lâm gia đều là cánh tay đắc lực của trẫm.”

“Nghe không rõ.” Ân Trình nhăn mặt.

“Ca, nói dễ hiểu chút được không?”

“Nếu là tiểu ca nhi khác thì tùy ngươi. Nhưng tiểu ca nhi nhà Lâm gia này, ngươi phải làm cho y thích ngươi trước.”

Ân Trình cười ngây ngô: “Rồi sao nữa?”

“Trẫm sẽ không ép Lâm gia.”

“Bắt đầu gọi mình là ‘trẫm’ luôn rồi…” Ân Trình trợn mắt.

“Được rồi, biết rồi, ta tự theo đuổi.”

Hoàng đế tò mò: “Vì sao cứ phải là tiểu ca nhi nhà Lâm gia?”

Ân Trình đáp rất đương nhiên: “Y đẹp.”

“Ngoài vẻ ngoài ra thì sao?”

Ân Trình nghĩ nghĩ: “Nhìn thuận mắt?”

Hoàng đế cạn lời: “Ta hỏi ngoài tướng mạo cơ mà.”

Ân Trình thành thật: “… Dáng người?”

“Cút đi.” Hoàng đế nhức đầu, đuổi hắn đi.

“Ừ.” Ân Trình ra khỏi Ngự Thư Phòng, vòng sang Ngự Thiện Phòng lấy hai hồ rượu ngon, tìm chỗ yên tĩnh ngồi uống.

Buổi yến kéo dài đến chạng vạng, hoàng hôn rải vàng khắp tường cung.

Ngoài cửa cung, xe ngựa các nhà xếp hàng, Tiểu Phúc đứng bên xe ngóng trông.

Lâm Niệm được Nam Cung Mâu và Vương Chiếu dìu ra, Tiểu Phúc vừa thấy liền chạy tới: “Công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt ngài kém thế?”

Lâm Niệm xua tay: “Về rồi nói.”

Từ biệt hai người bạn, y lên xe ngựa về phủ, nhưng còn chưa về tới đã hôn mê bất tỉnh.

Đêm hôm đó, Lâm phủ rối loạn cả lên.

Chủ quân Lâm phủ là Diệp Khinh Ngữ, vẫn giữ được bình tĩnh. Ông lập tức cho mời đại phu, rồi phái người dò la chuyện ban ngày trong cung.

Lâm Niệm bệnh liền ba ngày.

Chưa kịp đợi người Lâm gia đem tin về, kinh thành đã xôn xao.

Tin từ Đại Lý Tự truyền ra: ngày đó tiểu công tử Lâm gia va chạm với người hầu là do người hầu kia cố ý gây sự.

Hóa ra là thế tử Nghĩa Dương Vương là Ân Thuận đã mua chuộc người hầu, định đẩy Lâm tiểu công tử xuống nước rồi nhân cơ hội khiến y mất mặt để ép gả.

Lâm gia trên dưới tức giận sôi sùng sục, ngay cả Lâm Tam vốn ôn hòa cũng đập bàn cái rầm:

“Nghĩa Dương Vương phủ coi Lâm gia ta không có người hay sao?”

Diệp Khinh Ngữ trầm ngâm một lúc: “Lão tam, mang bài vị phụ thân ngươi ra, chúng ta tới Nghĩa Dương Vương phủ hỏi cho ra lẽ.”

Lâm Niệm chống đỡ thân thể yếu ớt, được Tiểu Phúc dìu ra: “Cha nhỏ, tam ca, không thể.”

“Niệm ca nhi, sao ngươi lại ra đây?” Diệp Khinh Ngữ vội ôm y trở lại: “Tiểu Phúc, ngươi chăm sóc công tử kiểu gì vậy?”

“Cha nhỏ đừng trách, không phải lỗi Tiểu Phúc, là con khăng khăng muốn ra nên Tiểu Phúc ngăn không được.”

“Niệm ca nhi, chuyện này con không cần xen vào. Ta và mấy ca ca của con đâu phải ăn cơm không! Nhà ta tuy sa sút, nhưng cũng chẳng sợ Nghĩa Dương Vương phủ. Con cứ yên tâm, ta nhất định đòi công bằng cho con.”

“Cha nhỏ, tam ca, không có chứng cứ xác thực mà tùy tiện tới cửa, dù người hầu kia nói thật thì Nghĩa Dương Vương cũng sẽ không nhận. Huống chi… nếu hắn cắn ngược lại, chúng ta sẽ mất cơ hội. Tam ca sắp khoa cử, nếu hắn ghi hận rồi phá ngang thì cơ hội lấy lại công đạo cũng chẳng còn.”

Lâm Niệm nói một mạch, sắc mặt trắng bệch, khiến mọi người xót xa vây quanh.

Lâm Tam là người đầu tiên bình tĩnh lại, trầm giọng: “Niệm ca nhi lo lắng không phải không có lý. Phụ quân, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.”

Diệp Khinh Ngữ vẫn hậm hực: “Khó nuốt cục tức này lắm!”

Ánh mắt Lâm Tam lạnh lẽo: “Phụ quân yên tâm, con sẽ vì Niệm ca nhi mà đòi lại công đạo.”

-

Ở vương phủ, Ân Trình ngồi trên cây ngô đồng gặm hạt dưa cũng nghe được tin.

“Ai tung ra tin này?”

“Nghĩa Dương Vương có kẻ đối địch sống chết, là môn sinh của Triệu đại nhân ở Đại Lý Tự.”

“Lâm phủ có động tĩnh gì?”

“Ban đầu Lâm phủ chủ quân định đòi công đạo cho tiểu công tử, nhưng tiểu công tử nói cần bàn bạc kỹ hơn.”

Tiểu ca nhi này còn thông minh phết.

Một lời khai của người hầu hèn mọn, chỉ cần Ân Thuận nhất mực chối tội rồi nói bị hãm hại, thì lửa cũng chẳng bén tới Nghĩa Dương Vương phủ.

Có điều với bản tính âm hiểm của Nghĩa Dương Vương, người hầu kia chắc chắn sống không qua nổi ngày bị tra hỏi.

Ân Trình “hừ” một tiếng, lại hỏi: “Tiểu công tử Lâm gia thế nào rồi?”

“Nói là bệnh nặng mấy hôm, chắc bị dọa.”

Ân Trình thầm nghĩ: bị dọa chút mà nằm liệt giường ba ngày, thân thể đúng là yếu quá. Nếu rơi xuống nước thì chẳng biết có mất nửa cái mạng không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play