Một bên Dụ Thân Vương vừa cười tủm tỉm vừa nói: “Đúng là ta với Niệm ca nhi có duyên.”
Diệp Khinh Ngữ đâu có ngốc, lập tức tiếp lời: “Vậy là chuyện gì vậy?”
“Đúng thế, mấy hôm trước ta đến chùa Bảo Ninh dâng hương thì vô tình vừa hỏi thăm mới biết được, lúc ấy trông thấy xuân hoa rực rỡ, nhất thời ngẩn ngơ si mê, thế là lạc mất người nhà.”
Dụ Thân Vương lại nói: “Nếu chẳng phải mưa to mấy ngày liền thì ta đã sớm đưa Niệm ca nhi về rồi. Lâm gia ca ca, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Vương Quân nói chi lạ vậy…”
Ba người vừa trò chuyện vừa cười, cùng nhau bước vào phủ, khẽ khàng khéo léo đem chuyện này che lấp qua đi.
Ngày ấy Lâm phủ náo nhiệt vô cùng, tiếng cười vui vẻ quét sạch mấy ngày nặng nề trước đó, tựa như một lưỡi dao xé rách mây mù u ám nơi chân trời, để ánh dương lại một lần nữa chiếu xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT