Tại khoảnh khắc thanh kiếm gỗ sắp đâm vào ngực Chung Đường, ánh sáng lạnh màu xanh lam sẫm trước mắt dường như đã biến thành ráng chiều hoàng hôn trên sa mạc.
Cậu vẫn được Lý Tị Chi ôm trong lòng. Ngay cả những cánh hoa hải đường rơi bên cạnh cũng được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng kim.
Ánh mắt Chung Đường hiện lên một tia mơ hồ. Khi nhìn lại Lý Tị Chi, cậu thấy đối phương đã trở lại dáng vẻ mười mấy tuổi. Một tay y cầm một thanh thiết kiếm cồng kềnh, một tay ôm lấy cậu, người vừa nhảy xuống từ trên cây.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, cậu chợt hiểu ra, đây hẳn cũng là một ký ức của cậu.
"Ta không muốn sư huynh luyện kiếm." Chung Đường nghe thấy giọng nói của chính mình, ngây ngô như một thiếu niên. Cậu rúc vào lòng Lý Tị Chi, vừa như oán giận lại vừa như làm nũng: "Sư huynh hôm nay luyện kiếm ba canh giờ, mà chỉ ở bên A Đường có một canh giờ thôi."
Lý Tị Chi bất đắc dĩ buông kiếm xuống, duỗi tay điểm lên giữa hai hàng lông mày của Chung Đường. Giọng nói của y vẫn còn sự khàn khàn của tuổi thiếu niên: "Nhưng nếu không luyện kiếm, làm sao để bảo vệ A Đường?".
Chung Đường chớp mắt trong lòng Lý Tị Chi, sau đó cười bò đến bên tai y, nói nhỏ: "Vậy sau này, sư huynh luyện kiếm cũng luôn mang theo ta, được không?".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play