Chung Đường ghét bỏ nhíu mày, đưa chén rượu trong tay lên, hướng ghế mẫu đơn ngọc trắng của tiên mẫu, từ xa hỏi: “E rằng đây là thứ xuất từ thân thể hồ nữ và Đỗ công tử, phải không?”
Trong mắt của gã đạo sĩ rách, đầu tiên là sự kinh ngạc, sau đó hóa thành hoảng sợ. Hắn liều mạng nắm chặt cổ họng, muốn nôn ra ly “tiên nhưỡng” kia.
Đừng nhìn hắn bề ngoài luộm thuộm, cũng coi như không để tâm đến thiện ác, nhưng gã đạo sĩ rách lại thật sự tu chính đạo. Ly máu tanh đục ngầu này nuốt xuống, trong thời gian ngắn tu vi hắn có thể tăng lên rất nhiều, nhưng cũng sẽ hoàn toàn rời bỏ chính đạo, không còn đường quay lại.
“Tiên nhưỡng” vào bụng, mặc cho gã đạo sĩ rách giãy giụa thế nào cũng không nôn ra được nửa phần. Hắn ngước đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm tiên mẫu, khuôn mặt vặn vẹo cuối cùng chỉ còn hận thù: “Ngươi, ngươi là yêu nữ rắn rết!”
Tiên mẫu lại không hề nao núng, chỉ thản nhiên nói: “Khách quý đến, bổn cung lấy tiên nhưỡng ra chiêu đãi, sao lại là rắn rết?”
Chung Đường tựa vào người Lý Tị Chi, cười lạnh: “Tiên mẫu tất nhiên là hào phóng, chỉ là không biết ngài hằng năm lấy thứ tiên nhưỡng này làm mồi nhử, đưa đến các tu sĩ từ tứ phương, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Tiên mẫu dùng tay nhẹ nhàng vuốt qua tấm lụa trắng trên người, trong đôi mắt không bị mặt nạ che khuất đã không còn vẻ mỉm cười: “Tiểu đạo trưởng nghĩ nhiều quá. Có đôi khi, điều đó chưa chắc đã là chuyện tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play