Vào sáng hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi qua tấm rèm màu trắng mỏng, chiếu xuống nền gạch lạnh lẽo, khẽ chạm vào gương mặt còn ngái ngủ của cô. Ba mẹ cô đã ra ngoài từ sáng sớm, trong căn phòng chỉ còn cô và vài bệnh nhân trong phòng bệnh. Không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng quạt trần quay chậm rãi và tiếng ho khẽ vang vọng.
An Hạ dụi mắt, mái tóc ngắn lòa xòa trước trán chưa kiệp chải gọn. Bất giác, cô quay sang chiếc giường bên cạnh ,nơi mà chàng thanh niên vừa chuyển vào đêm qua đang nằm nghỉ. Hà Dương - chàng trai mà vừa chiều hôm qua cô chỉ dám nhìn trộm từ xa trên hành lang bệnh viện, nay lại xuất hiện trước mắt cô, chỉ cần vương tay cũng có thể chạm tới anh.
Dường như anh đang cố với lấy thứ gì đó, cứ mãi loay hoay ngồi dậy không thôi. Vai anh hơi run lên vì gắng sức, một tay bám lấy thành giường, tay còn lại giữ lấy vết thương ở chân đang quấn băng trắng dày cộp. Sáng sớm mùa hè nhưng vẫn se se lạnh vì trận mưa tối qua, thế nhưng trên trán anh lại lấm tấm mồ hôi.
Thấy anh chật vật mãi, cô chẳng đành làm ngơ được mà tiến lại gần giường hỏi anh:
“Anh ơi, anh có cần em giúp gì không ạ? Em thấy anh như đang tìm thứ gì ấy. ”
Hà Dương hơi giật mình, ánh mắt ngẩng lên bắt gặp đôi mắt trong veo tựa như dòng suối trong veo dưới nắng của cô. Một thoáng bất ngờ lướt qua, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười nhạt với cô:
“À...anh muốn lấy chiếc điện thoại trên kệ thôi, nhưng có vẻ hơi xa với anh, làm phiền em một chút rồi.”
An Hạ gật đầu, nhanh nhẹn lấy chiếc điện thoại trên kệ rồi đưa cho anh. Đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau,cảm giác như có tia điện chạy thẳng vào tim cô khiến mặt cô đỏ bừng lên, vội vã rút tay lại.
"Cảm ơn em." Hà Dương cười, nụ cười của anh giản đơn, nhưng lại tựa như ánh mặt trời thiên vị riêng anh.
Cô cúi đầu, né tránh ánh mặt ấy, giọng lí nhí:
“Dạ..không có gì đâu ạ.”
Cô vốn định quay về giường, nhưng anh lại mở lời:
“À, anh là Hà Dương.Còn em?”
"An Hạ." Cô đáp vội, vẻ hơi rối bời nhìn sang chỗ khác.
"An Hạ..." Anh khẽ nhẩm lại, như muốn cái tên ghi vào trí nhớ.
"Nghe yên bình thật nhỉ." Anh cười, nói với cô.
"Anh cười, đôi mắt anh tựa như cũng biết cười, mang lại cảm giác ấm lại làm sao." An Hạ nghĩ, cô mím môi, trong lòng như dậy lên một nhịp xao động kì lạ.
Trưa hôm ấy, bệnh viện bỗng trở nên đông đúc hơn thường ngày. Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện rôm rả thăm bệnh nhân, tiếng xe đẩy sắt lạch cạch... tất cả hòa thành một âm thanh lẫn lộn.
Mẹ An Hạ ra ngoài mua cơm,ba cô cùng mấy bác cùng phòng ra ngoài hành lang nói chuyện nên trong phòng chỉ còn cô và Hà Dương. Anh ngồi vào thành giường, xoay xoay quả bóng rổ đã cũ trên tay, món đồ đó dường như là vật bất ly thân của anh từ khi vào viện.
Không kìm được lòng mình, An Hạ khẽ hỏi:
“Nhưng mà...hình như anh bị thương cũng vì bóng rổ ạ?”
Hà Dương thoáng ngừng lại, rồi gật:
"Ừm,nhưng không phải lỗi vì bóng rổ, là do anh quá chủ quan, nghĩ rằng mình ổn rồi nên kết quả như em thấy rồi đấy".Anh cười,nhưng trong nụ cười vẫn phảng phất đâu đó vẻ bất lực.
An Hạ im lặng,bàn tay siết chặt cuốn tiểu thuyết trong lòng.Thấy cô trầm mặc như thế, nét mặt lộ liễu vẽ lo lắng, Hà Dương bật cười trêu:
"Đừng nhìn anh như thế chứ, anh nhìn vậy thôi chứ khỏe hơn cả voi đấy, chỉ là trầy xước nhẹ thôi".
" Nhưng..có vẻ đau lắm ạ." Cô đáp, giọng cô lí nhí nghe rất chân thành.
Hà Dương nhìn cô một hồi lâu.Đã lâu rồi anh mới thấy một ánh mắt quan tâm không xen lẫn thương hại hay tò mò.Có lẽ,cảm giác này...rất khác, rất khác trước đây.
Chiều muộn, nắng vàng rót qua khe cửa sổ,hắt xuống nền gạch sáng nhợt.Không gian đã vơi đi sự ồn ào vốn có,chỉ còn lại nhịp thở đều đặn của các bệnh nhân cùng phòng và tiếng gió lùa qua rèm.
Sau khi đã ăn cơm cùng ba mẹ xong, cô ngồi lên chiếc ghế cạnh giường,đọc tiếp những trang tiểu thuyết còn gian dở.
"Hạ Hạ này,em thích đọc tiểu thuyết lắm à?"
Hà Dương chủ động bắt chuyện, mắt vẫn dõi theo trận bóng đang chiếu trực tiếp trên màn hình điện thoại.
"Dạ...mỗi lần bản thân không biết làm gì, em sẽ đọc tiểu thuyết, để cho bản thân chìm đắm vào thế giới của nam nữ chính ạ" An Hạ cười nhẹ, ngón tay lật dở trang sách.
"Anh đã từng tìm hiểu và đọc thử vì nghĩ nó có gì mà khiến nhiều người yêu đến thế,nhưng chẳng bao giờ xong nổi 1 quyển." Anh bật cười."Ừm..có lẽ anh chọn sai thể loại rồi."
Cô ngẩng lên,khẽ cười:
“Thật ra tiểu thuyết cũng như bóng rổ thôi ạ. Nếu ép bản thân mình vào vị trí không hợp,lập tức sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nhưng khi tìm được cuốn phù hợp với mình, sẽ thấy dễ chịu như..ghi một bàn thắng đẹp vậy.”
Hà Dương hơi bất ngờ,rồi phá lên cười. Tiếng cười giòn tan, phá vỡ đi bầu không khí trầm lặng của phòng bệnh.
“Ví von hay thật. Anh còn chưa từng nghĩ sẽ ví nhưng cuốn tiểu thuyết như bóng rổ.”
An Hạ đỏ mặt, cúi vội mặt xuống trang sách , những dòng chữ cứ như nhảy múa loạn lên chẳng tài nào lọt vào mắt cô,trái tim cô nhịp đập nhanh liên hồi, như thể..cô mới ghi bàn thắng đẹp ấy!
Tối hôm đó,bệnh viện dần chìm vào yên ắng. Ánh đèn vàng mờ phủ khắp hàng lang.Cô đang mải mê xem bộ phim yêu thích mong ngóng đã lâu trên điện thoại, quay sang thì thấy ba cô đã ôm mẹ vào lòng say giấc từ lúc nào. Cửa phòng hé mở, lại là bóng dáng cao gầy quen thuộc xuất hiện,Hà Dương.
Đằng sau, có một bác trung niên đang đỡ cho anh, vừa cười vừa trách:
“Thằng nhóc này chẳng chịu nghe lời, vừa truyền nước xong đã vội ra ngoài hóng gió.Tôi giữ không nổi.”
Hà Dương gãi đầu, vẽ ngượng ngùng như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
An Hạ bật khẽ cười, tiếng cười nhỏ thôi nhưng lan tỏa trong cả phong đang im lìm.Tráo tim cô bỗng ấm áp lạ thường.
Ngay chính khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra : “Hà Dương không còn là dáng hình thoáng qua hàng lang nữa, mà đang từng chút một bước vào thể giới nhỏ bé của mình. Và bằng cách nào đó, cô biết rằng từ đêm nay, mọi thứ sẽ chẳng còn như trước.”