Rạng sáng, mặt trời còn chưa ló, tiếng gà ngoài ngõ vẫn im ắng, An Hạ đã bị mẹ lay gọi dậy. Giọng mẹ cô run run cùng vẻ mặt không giấu nổi sự hốt hoảng: "An... An Hạ,bố... bố con lại phát bệnh rồi!". Cô choàng tỉnh, chưa kịp chải mái tóc rối mà đã vội kéo áo khoác, lục tìm túi đồ và xấp giấy tờ bệnh án.

   Đôi dép theo bước chân vội vàng lên chiếc xe taxi lao thẳng tới bệnh viện. Bệnh viện lúc này vẫn sáng đèn trắng nhợt. Cô chạy đôn chạy đáo ký giấy tờ, làm thủ tục cấp cứu. Dù chưa tới tuổi trưởng thành nhưng hầu như giấy tờ bệnh án của bố đều là cô ký, chỉ vì mẹ cô thiệt thòi, không biết chữ. An Hạ ngồi phịch xuống ghế chờ, hai bàn tay lạnh ngắt đan chặt lấy nhau. Khi cửa phòng cấp cứu mở ra, cô mới dám thở phào, bàn tay mới dần thả lỏng hơn trước. Bố cô được truyền nước, sắc mặt có phần khá lên, ông cũng được sắp xếp chuyển lên tầng 5 khoa ngoại. 

  Gia đình cô vốn chẳng dư dả gì. Bố cô là công nhân xây dựng, mẹ mở một quán mì Quảng nhỏ ở đầu phố. Nghĩ đến khoản tiền viện phí, tim An Hạ khẽ thắt lại:

- “Nếu chẳng may bệnh tình bố trở nặng, số tiền lớn ấy biết xoay sở ra sao?”

May mắn thay, bác sĩ phụ trách nói rằng điều tội tề nhất đã không xảy ra, bệnh tình của bố cũng đã ổn định hơn trước. 

  Tới trưa, sau khi ăn cơm hộp tại bệnh viện, An Hạ ngồi bên chiếc giường trống cạnh cửa sổ. Ánh nắng nhạt buổi trưa khẽ rót xuống, cô đặt cuốn tiểu thuyết yêu thích bên kệ cửa sổ, ngón tay chậm rãi lật từng trang, mặc cho tiếng loa thông báo của bệnh viện vang lên xa xăm. 

  Bất chợt, ngoài hành lang có một bóng dáng cao ráo lướt qua khung cửa. Bộ quần áo bóng rổ màu đen nổi bật giữa nền tường trắng, trên vai ấy là chiếc balo với từng bước chân nhẹ mà dứt khoát. 

  Một làn gió thoảng từ hành lang len vào, mang theo mùi hương dịu mát của lá cỏ mùa hạ, chạm nhẹ vào đầu mũi cô. An Hạ khẽ ngẩng đầu. Trong thoáng chốc, ánh sáng như lướt qua mái tóc hơi ướt mồ hôi của anh ấy, tạo nên viền sáng mỏng quanh gương mặt nghiêng nghiêng khiến anh như một bản phác hoạ đẹp đến độ lòng người khẽ rung lên, làm cho người ta chỉ muốn dừng lại thật lâu để ngắm nhìn. 

  Chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ để trái tim cô chợt hẫng một nhịp. Mãi sau này cô mới biết, chính khoảnh khắc này sẽ trở thành "mở đầu" trong câu chuyện dài của cả hai. 

  An Hạ vô thức dõi theo bóng lưng ấy cho đến khi anh khuất hẳn sau khúc ngoặt. Trái tim cô vẫn chưa thôi loạn nhịp, tựa như vừa bắt gặp một điều gì đó đẹp đến lặng người mà không dám chạm vào. Cô mím môi cười nhẹ, khẽ lắc đầu: "Chắc anh ấy là người nhà hoặc bệnh nhân trong khoa thôi, tỉnh nào An Hạ!!!". 

  Cô quay lại với trang tiểu thuyết, thế nhưng chẳng tài nào đọc tiếp khi mà trong đầu cứ lặp lại hình ảnh chàng trai đầy ấn tượng ấy, ánh sáng dường như cũng thiên vị anh, làm cho chàng trai như bước ra từ những trang tiểu thuyết cô vẫn hay đọc.

   Buổi chiều, mẹ cô từ nhà tới, bà mang theo cơm và quần áo vào thay. Nhìn con gái đang đọc sách bên thành giường, mẹ khẽ thở dài, vuốt mái tóc lòa xòa trước trán cô, dịu giọng nói: “Con ra ngoài hít thở chút đi, ở đây có mẹ lo rồi”. An Hạ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài cho khuây khỏa.

  Bầu trời xanh trong, vài gợn gió nhẹ mang theo thoang thoảng mùi cây cỏ. Cô tựa vào lan can, hít sâu thứ mùi hương dễ chịu này thay mùi thuốc khử trùng trong kia. 

  Bỗng từ xa, tiếng nói chuyện rôm rả, giọng của 1 chàng trai vang lên trầm ấm khiến cô quay đầu lại. Vẫn là dáng người ấy, anh đang đứng ở phía bên kia của hành lang nhỏ ngay  sau bệnh viện. Anh vui vẻ nói chuyện với người đàn ông trung niên đi bên cạnh, cô thầm nghĩ đó có lẽ  là người thân của anh. Bất giác cô khẽ mỉm cười. Một cảm giác rất lạ, vừa ấm áp nhưng cũng vừa xa xôi. 

  “Này, em nhìn gì thế?” Giọng của một y tá trẻ vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.

An Hạ vội lắc đầu: "Dạ không ạ, em chỉ đang nhìn xung quanh thôi, em quay về phòng ạ, em chào chị". 

Cô như bị nói trúng tim đen liền chột dạ quay về như một chú mèo nhỏ bị bắt quả tang đang ăn vụng. Khi bước chân đã trở về phòng, nhưng trái tim cô vẫn neo lại nơi cậu thanh niên mạng nụ cười trong trẻo, vương vấn mùi hương hoa cỏ tựa như mang theo cả mùa hạ của cô.

Đêm hôm đó, khi bệnh viện chìm trong ánh đèn vàng dịu, khi bố mẹ cô đã chìm vào giấc mộng, An Hạ đang xem bộ phim mà cô mong ngóng. Bất chợt, ngay ngoài hành lang có tiếng bước chân vang lên rất gần, có lẽ là dừng lại ở phòng cô. Cánh cửa được mở ra, cô khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ấy để rồi bắt gặp lại đôi mắt mà cô trông ngóng cả ngày nay, người mà cô chỉ có thể nhìn từ xa.

Chấn thương trong trận bóng vòng loại đã khiến bước chân ấy trở nên khập khiễng, mỗi cử động đều để lộ một chút đau đớn âm thầm. Ánh đèn phòng vàng nhạt hắt xuống, kéo dài cái bóng cao gầy của anh trên nền gạch như thể đang chạm khẽ vào lòng cô. An Hạ chợt nhận ra, anh của lúc này không hề kém đi dáng vẻ rực rỡ vốn có, ngược lại còn khiến người ta muốn ở lại lâu hơn bên cạnh anh, để cùng sẻ chia nỗi đau mà anh chưa từng được anh thể hiện ra bên ngoài. 

Người đàn ông đẩy xe lăn giúp anh bỗng cất tiếng giải thích: "Thằng nhóc này vốn tinh nghịch, nay lại trốn viện đi đấu vòng loại cùng đội, giờ chấn thương phải vào viện trong đêm, làm ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người rồi." 

  Sau đó, anh được sắp xếp lên chiếc giường cạnh cửa sổ, là nơi mà cô thường ngồi đọc những trang tiểu thuyết, cũng là nơi mà lần đầu cô bắt gặp được bóng dáng của anh. 

  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play