Trời vừa sẩm tối, Ứng Tiểu Đào đã từ trong nhà lò dò đi ra. Cậu ta cười khanh khách, mắt dán chặt vào Quý Ức, còn thiếu điều đưa tay ra véo một cái cho đủ bộ.
Quý Ức đã chuẩn bị sẵn. Cả buổi trưa cậu ngồi gỡ từng nén bạc, giờ bày luôn mười thỏi bạc ròng ra trước mặt Ứng Tiểu Đào, đặt xuống như đang thiêu giấy vàng mã cho cấp trên.
Ứng Tiểu Đào cầm tiền, mặt nở hoa, giọng điệu cũng khách khí hẳn. Cậu ta vỗ ngực:
– Sảng khoái! Vậy chúng ta coi như bạn bè nhé. Tôi tuy mới nhận việc nhưng cũng có vài mối quan hệ. Chờ tôi nói chuyện với mấy anh âm soa ở đây, sẽ nhờ họ chăm sóc cậu một chút.
Quý Ức chỉ gật nhẹ:
– Khách khí quá.
Thật lòng cậu chẳng trông mong gì mấy “sự chăm sóc” này. Đám làm công vụ ở dưới kia vốn ít bổng lộc, từ lâu đã quen bù đắp bằng mấy khoản ngoài lề. Chuyện này tồn tại mấy trăm năm rồi, chẳng thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Ai làm ở đây cũng ngầm hiểu và chấp nhận. Bằng không, Ứng Tiểu Đào – một lính mới – sao lại rành đời như vậy?
Nếu thật sự để âm soa “chăm sóc”, Quý Ức chỉ tổ tốn thêm công đối phó. Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ mới khó xơi. Âm soa thì càng không phải dạng dễ chịu. Tốt nhất là ít dây dưa thì hơn. Dù sao Quý Ức tin Ứng Tiểu Đào chỉ nói cho vui, chứ chẳng đi nhờ vả thật.
Tiễn Ứng Tiểu Đào xong, Quý Ức bắt đầu tính tìm cơ hội hỏi mấy bản địa quỷ xem có biết Trần sư phó mà Ngụy Hổ nhắc không. Ban ngày bận rộn, cậu vẫn chưa kịp hỏi tên đầy đủ, nhưng nếu bản địa quỷ biết thì chắc chắn sẽ nhận ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT