Cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn nhiều so với xe ngựa.
Những người ở Hãm trận doanh giống như Tiêu Sơn trên cơ bản đều biết về tất cả mười tám loại võ nghệ, kỹ năng cưỡi ngựa tự nhiên cũng không tồi. Một đường nhanh như sấm chớp, khiến cho Phùng Trinh đỏ mặt vì phấn khích.
“Về sau ta cũng muốn học cái này.” Khi xuống ngựa, Phùng Trinh đã mạnh mẽ yêu cầu.
Tiêu Sơn sửng sốt một lúc, sau đó có chút lúng túng nói: “Trinh nhi, cái này quá giày vò.” Lúc trước khi hắn học, đều phải bị ngã đau đớn. Bất quá hắn ngượng ngùng khi nói lời này với thê tử của mình, cảm thấy quá mất mặt.
Phùng Trinh không vui, vừa rồi thật sự rất phấn khích. Hơn nữa cưỡi ngựa ở cổ đại chẳng phải là lái xe như trước kia sao. Đời trước nàng cũng có một chiếc ô tô, kiếp này nàng cũng không muốn kém hơn. “Muốn học, ta nhất định phải học”.
Sau khi tình cảm của nàng và Tiêu Sơn trở nên tốt hơn, nàng cũng dần dần bắt đầu làm nũng chơi xấu.
Thấy vậy, Tiêu Sơn chỉ có thể hai tay đầu hàng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT