Lúc này địch nhân đã tới gần, không ai chú ý tới, một đội quân Man tộc mấy ngàn người đang càng ngày càng gần Hà Sáo.
“Phùng Trinh, bên ngoài tình huống thế nào?”
Khi Phùng Trinh mới từ trên đường trở về, Lưu Mẫn Quân lo lắng bước lên và hỏi. Phùng Trinh cũng hiểu tâm trạng của nàng ta bây giờ, tốt xấu gì lúc trước nàng cũng trải qua trận chiến gay cấn ở thành Túc Châu, vì vậy mặc dù hiện tại rất khẩn trương, nhưng lại không quá sợ hãi. Lưu Mẫn Quân thì khác, dù sao nàng ta cũng là một tiểu thư quý tộc sống ở kinh đô phồn hoa, bất ngờ đến nơi này trở thành nữ chủ nhân của thành Hà Sáo, khi đang mang thai mà nàng ta phải trải qua việc ngoại tộc đến xâm phạm, cũng thật vất vả cho Lưu Mẫn Quân có thể chịu đựng được tâm tình sợ hãi, kiên trì lưu lại trấn thủ thành Hà Sáo.
“Mặc dù dân chúng bên ngoài lo lắng, bất quá biết có được đại quân bảo hộ, cho nên cũng không hoảng loạn. Hơn nữa, đám người của Cung tiên sinh đã trấn an thích đáng, hiện tại không có xuất hiện hỗn loạn. Cung tiên sinh đã thu nạp tráng đinh, chuẩn bị làm quân dự bị đi thủ thành. Dù sao nơi này cũng là biên thành, mọi người đều đã trải qua điều này, cho nên đều rất phối hợp.” Phùng Trinh tận lực dùng giọng điệu không nhanh không chậm thuật lại, sợ ảnh hưởng đến tinh thần của Lưu Mẫn Quân.
Quả nhiên, Lưu Mẫn Quân liền thả lỏng một chút: “Chỉ cần dân chúng không loạn thì đã tốt, nghe Cung tiên sinh nói lần này chỉ có mấy ngàn địch nhân tới, tường thành của chúng ta kiên cố, có thể chống cự được một đoạn thời gian. Chỉ cần mấy người phu quân trở lại liền tốt rồi.”
Phùng Trinh nói: “Phu nhân, chỉ sợ tướng quân không thể sớm trở lại được. Túc Châu bên kia chỉ sợ đã đánh nhau rồi. Tướng quân nhất định không thể trở về Hà Sáo khi chúng ta lâm trận, chúng ta vẫn phải muốn dựa vào chính mình.” Nàng không muốn cho Lưu Mẫn Quân gáo nước lạnh, nhưng nếu Lưu Mẫn Quân muốn bảo vệ thành, nàng ta phải biết tình hình hiện tại. Hơn nữa, Phùng Trinh cũng hy vọng rằng sau khi Lưu Mẫn Quân biết được tình huống, có thể đưa ra phán đoán chính xác. Tỷ như ở thời điểm nguy hiểm, có thể rời khỏi Hà Sáo giữ được một mạng.
Sau khi biết rõ tình hình, Lưu Mẫn Quân trầm mặc một lúc rồi nói: “Chúng ta vẫn phải để những phụ nhân trong thành chuẩn bị vật tư hậu cần. Còn Phùng Trinh, vũ khí lần trước ngươi đã dùng qua một lần ở Túc Châu, cũng có thể chuẩn bị một ít.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT