Hơn nữa, lần này binh lực của man di cũng không nhiều, không nhất định sẽ tiến vào thành.
Thay vì hoảng hốt chạy trốn, không bằng thủ thành cho tốt. “Dân phụ cũng không đi, phu nhân nói đúng, dân phụ cũng đã làm rất nhiều cho Hà Sáo, cũng không thiếu luôn lần này. Chờ sau khi đánh man di lần này xong, chúng ta vẫn còn phải tái kiến tạo thành Hà Sáo này nữa.”
Đôi mắt của Lưu Mẫn Quân đỏ lên, trong lòng nàng ta rất áy náy. Nàng ta biết, là bản thân mình đã cản trở Phùng Trinh rời đi.
Nàng ta bắt lấy tay Phùng Trinh: “Được, vậy chúng ta liền ở cùng nhau. Nếu như còn sống, về sau ngươi chính là tỷ tỷ ruột của ta.”
Phùng Trinh cười nói: “Vậy dân phụ có thể chờ man di đi rồi, liền chiếm được tiện nghi của phu nhân.”
Cung Nam Tinh và Tống tiên sinh thấy hai người đều không đi, cũng thở dài một tiếng.
Lưu Mẫn Quân cười nói: “Hai vị tiên sinh không cần lo lắng cho chúng ta, nhưng là dân chúng bên ngoài phải đưa bọn họ vào, đừng để đến lúc đó bị man di hãm hại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT