Ánh mắt Lam Kiều Kiều chợt sáng lên, ánh mắt chú ý tới một chiếc đàn tranh đang đặt ở một góc, quả nhiên cô ả hỏi thăm không sai, xem ra Long lão gia tử quả thật thích nghe người đàn tranh, đều đã chuẩn bị xong đàn tranh.

Lát nữa cô ả phải biểu hiện thật tốt mới được, để Long lão gia tử cùng tất cả mọi người nhìn ả với cặp mắt khác xưa.

Sắc mặt Lam Yến Hào lúc này kỳ thật cũng không dễ nhìn lắm, đương nhiên cũng đoán được bọn họ sẽ ngồi đến bàn cuối cùng chịu hết ánh mắt lạnh lùng cùng trào phúng.

Ông sở dĩ được mời đến đây, không thể nghi ngờ là bởi vì Long lão gia tử là cha vợ đại nhân của ông, cho dù quan hệ có cứng nhắc hơn nữa, nếu đã mời ông, phần hiếu tâm này nhất định phải tận hết, để tránh bị người khác lời ra tiếng vào.

Lúc này yến hội còn chưa bắt đầu, Long lão gia tử nhân vật chính này còn chưa xuất hiện, Lam Cận nhàn rỗi đến nhàm chán định đi ra ngoài dạo chơi, lại bị Lam Yến Hào gọi lại, trầm giọng quát: "Con đi đâu? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. ”

"Rất nhanh sẽ quay lại."

Bỏ lại một câu, Lam Cận đem hai tay nhét vào trong túi, lười biếng tản bộ đi ra ngoài.

Dung Lân thấy thế, lập tức vui vẻ lôi kéo Dung Nịch đi theo ra ngoài.

Dung Chước cũng muốn đi theo, lại bị Dung Tranh ngăn cản, để cho hắn ngồi chờ yến hội bắt đầu, bằng không người toàn bộ chạy sạch, trong chốc lát nếu yến hội bắt đầu, như vậy đối với người ta không tôn trọng.

Dung Chước sắc mặt âm u lạnh lùng, đành phải ngoan ngoãn ngồi bất động.

Bàn này bọn họ còn ngồi một ít người của gia tộc khác, có người cũng làm ngành giải trí, nhao nhao muốn làm quen với vị ông trùm giải trí Dung Tranh này, thuận tiện thỉnh giáo một hai câu.

Dung Tranh rất lễ phép đều sẽ trả lời, làm người thập phần khiêm tốn nho nhã, giành được không ít ấn tượng tốt.

Trong khi đó, trên sân huấn luyện.

"Lực đạo vung quyền không đủ, thủ pháp không đủ thuần thục, lực điểm lệch, hơn nữa không cách nào thu phóng tự nhiên..."

Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng, từ xa đến gần truyền đến, hoàn toàn là theo bản năng thốt ra, ngay cả chính cô nói xong cũng kinh ngạc một chút.

Một vị Tam thiếu gia đang đánh cọc gỗ dừng lại, hồ nghi xoay người nhìn qua, lông mày nhíu lại.

Chân Vũ Vi vừa rồi cũng đi ra, nhất thời trào phúng lên: "Cô tới làm gì? Cô có hiểu gì về đánh mộc nhân cọc* không? Không hiểu thì đừng giả bộ chạy tới tìm cảm giác tồn tại được không? Long Vũ ca ca của tôi là người mà cô có thể nói? Buồn cười chết mất. ”

(*) là hình nhân bằng gỗ trong phim tập võ á mọi người, mà tui thấy để mộc nhân cọc nghe sang miệng hơn nên vẫn giữ nha

Lúc này có một đệ tử hỏi Chân Vũ Vi: "Chân nhị tiểu thư, cô có biết cô ấy sao? ”

Chân Vũ Vi vẻ mặt khinh thường, trong mắt tràn ngập khinh bỉ nồng đậm, cười nhạo một tiếng nói:

"Đương nhiên biết a, cô ta chính là tiểu phế vật Lam gia, bất quá hiện tại hình như đã trở thành người nổi tiếng, cũng không biết dùng thủ đoạn gì."

"Chậc, thì ra là người Lam gia a, một phế vật chẳng lẽ cũng biết đánh mộc nhân cọc sao?"

"Nếu cô đã nói Tam thiếu gia chúng tôi lực đạo không đủ, thủ pháp không đủ thuần thục, nếu không cô đến làm mẫu một chút? Tôi muốn xem cô giỏi thế nào. " Đệ tử kia tức giận khinh thường.

Lại có người phụ họa theo, "Tôi thấy cô ta hiểu cái rắm, vừa nhìn đã biết là đang cố ý làm bộ làm tịch, nhìn bộ dáng yếu đuối kia của cô ta, làm sao giống như là người biết võ a. ”

"Tôi chỉ là nói thật." Lam Cận nhún nhún vai, trên mặt không có biểu tình gì.

"Nói như vậy, cô sẽ đánh mộc nhân cọc?"

Long Vũ lúc này mới nhớ tới, thì ra cô gái trước mắt này chính là em họ Lam Cận của hắn ta, đáng tiếc người Lam gia vẫn không được người Long gia đối đãi tốt, cho nên đối với cô cũng không có chút hảo cảm gì.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người hạ thấp như vậy, sắc mặt tự nhiên không dễ nhìn lắm, ngừng đánh, vẻ mặt ngạo mạn đi về phía Lam Cận.

Ánh mắt hắn ta mang theo một tia khinh bỉ đánh giá Lam Cận, ý tứ miệt thị mười phần, hiển nhiên không để cô vào mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play