Chân Mộc Tình trước sau như một cao quý tao nhã, phảng phất sự kiện Vong Ưu đối với cô ta mà nói không bị ảnh hưởng chút nào.
Những công tử ca tủm tỉm kia, cô ta căn bản chướng mắt, mà là đem ánh mắt rơi vào trên người Dung Tranh Dung Chước anh em họ.
Thế nhưng, năm anh em không có một người nhìn cô ta, mà là tìm kiếm thân ảnh mẫu thượng đại nhân.
Chân Mộc Tình ảm đạm con ngươi, vẻ mặt có chút xấu hổ, đành phải lại đem ánh mắt chuyển hướng đám người Mộ Vân Hoài, bởi vì cô ta biết, Mộ Vân Hoài tựa hồ vẫn thầm mến cô ta.
Nhưng vừa nghĩ đến sự kiện xấu hổ lần trước, sắc mặt Chân Mộc Tình không khỏi phiếm hồng, chần chờ một chút, vẫn là hướng mấy người đi tới, giải thích:
"Lần trước thật sự là xin lỗi, là thức ăn xảy ra chút vấn đề, cho nên tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại như vậy, tôi thật sự không phải cố ý."
Mộ Vân Hoài hiểu ý cười nói: "Không sao, chúng tôi biết cô không phải cố ý, cô không cần xin lỗi. ”
Hướng Lương Chu cũng ngượng ngùng vuốt cổ nói: "Thật ngại quá, lần trước tôi biểu hiện khoa trương một chút, kỳ thật tôi cũng không có ý ghét bỏ cô, chỉ là phản ứng theo bản năng, dù sao... Hắc hắc , bất quá hôm nay cô rất đẹp. ”
Câu khen ngợi cuối cùng, coi như là thành công hóa giải xấu hổ, trên mặt vừa mới treo nụ cười tao nhã mê người, lại nghe Hướng Lương Chu không biết là cố ý hay là vô tình mở đài nói:
"Bất quá nói lại, cô thật sự không phải Vong Ưu sao?"
Mộ Vân Hoài theo bản năng đưa tay vỗ lưng hắn ta một cái, EQ của Hướng Lương Chu này thật sự quá thấp, thật sự là cái hay khoing nói, lại nói cái dở.
Nụ cười trên mặt Chân Mộc Tinh quả nhiên cứng đờ, bất quá trong nháy mắt cô ta lại nở nụ cười, biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, "Không phải tôi. ”
"A, coi như tôi không hỏi."
Hướng Lương Chu sờ sờ mũi, tựa hồ cũng cảm thấy mình có chút quá phận, chợt ánh mắt chuyển động, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó cả kinh vỗ bả vai Lệ Nghiên nói: "Ai ai ai, tiểu tiên nữ nhà anh. ”
Ngón tay hắn ta chỉ tới cách đó không xa một bóng dáng lười nhác, bộ dáng rất kích động.
Chân Mộc Tình quay đầu tò mò nhìn theo ánh mắt anh, vẻ mặt hơi dừng lại.
Đó không phải là Lam Cận luôn chống đối cô ta sao? Tại sao cô lại đến đây?
Hơn nữa, cô vậy mà là tiểu tiên nữ của Lệ Nghiên?
Quả nhiên chỉ thấy Lệ Nghiên thần sắc có chút sững sờ nhìn qua, ánh mắt tựa như chứa đầy quá nhiều cảm xúc, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, lần này hắn ta cũng không phản bác lời Hướng Lương Chu, phỏng chừng là nghĩ thông suốt.
Tiểu tiên nữ làm hắn vừa thấy đã yêu, đồng dạng cũng là Lam Tiểu Hề khiến hắn vẫn luôn chán ghét, đây là một sự thật không thể chối cãi.
Cho nên khi hắn lần nữa nhìn thấy Lam Cận, tâm tình phức tạp nói không nên lời, ngay cả chính hắn cũng không rõ là tâm lý gì.
Đã như vậy, vậy thì thuận theo tự nhiên đi, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Mọi người tiến vào phòng yến hội lớn như vậy, lúc này không thể tùy tiện ngồi vào, mà là có chú ý có quy củ, cơ bản hoàn toàn là dựa theo địa vị gia tộc mà xếp hàng.
Chỗ ngồi càng tiến về phía trước, chứng tỏ địa vị càng cao.
Mấy bàn phía trước tự nhiên là chuẩn bị cho bát đại gia tộc Đế Châu, ngay cả năm anh em Dung Tranh cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ ngồi ở giữa.
Nhà họ Chân ngược lại ngồi khá gần nhau.
Duy chỉ có người Lam gia cùng mấy tiểu gia tộc khác ngồi ở bàn cuối cùng, bị không ít người lạnh nhạt và chế nhạo.
Không có cách nào, thế giới này chính là thực tế như vậy.
Lam Kiều Kiều cắn cánh môi, càng thêm kiên định quyết tâm muốn leo lên cao.
Lam Cận ngược lại trước sau như một mặt mày nhạt nhẽo, không chút để ý ngáp, phảng phất ngồi chỗ nào cũng không sao cả.
Cô đối với danh lợi địa vị tranh quả thật không có hứng thú, cũng mệt mỏi.
Dù sao lúc xuyên qua thế giới, mỗi một vị diện, cô đều dựa vào sức một mình, từng bước từng bước đi tới đỉnh phong, đứng ở trên đỉnh thế giới, quan sát bầu trời.