Cửu Bác hiện tại tựa hồ rất nghe lời Lam Cận, thật đúng là ngoan ngoãn đưa cánh tay cho Chân Mộc Tình, "Vậy cô xem đi. ”

Chân Mộc Tình bắt mạch, rõ ràng thấy đồng tử cô ta không ngừng co rút lại, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ nồng đậm, cô ta không dám tin thì thào thành tiếng: "Làm sao có thể? ”

"Sao vậy Chân đại tiểu thư?" Lâm Vân khẩn trương hỏi.

Chân Mộc Tình buông mạch ra, sắc mặt vừa đỏ vừa tím, tuy rằng không quá muốn thừa nhận bệnh tình của Cửu Bác quả thật chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn nói: "Xem ra y thuật của vị Vong Ưu tiên sinh này quả nhiên cao minh, bệnh tình của Tiểu Bác quả thật có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. ”

Vừa nghe lời này, Lâm Vân vốn còn có chút nghi ngờ lại càng vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng cũng coi như hoàn toàn hạ xuống, "Thật sự quá tốt, tôi liền biết Tiểu Bác sẽ tốt lên. ”

"Đã như vậy, vậy tôi cáo từ."

Chân Mộc Tình cuối cùng lại có thâm ý khác nhìn Lam Cận một cái, che dấu đáy mắt không cam lòng, dứt lời dứt khoát lưu loát xoay người muốn rời đi.

"Chân đại tiểu thư, tiền khám bệnh của cô còn chưa trả đâu." Lâm Vân hô.

"Không cần."

Chân Mộc Tình làm sao còn không biết xấu hổ muốn lấy tiền khám bệnh, hiện tại cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô ta mất mặt, trong phút chốc xoay người, trong mắt cô ta thoáng chốc tràn ngập khí tức u ám dọa người, đuôi mắt nhiễm vài phần vẻ độc ác.

Đúng vậy, trong lòng cô ta đã hoàn toàn ghen ghét "Vong Ưu".

Không hiểu sao, cô ta chính là nhìn người đàn ông kia là khó chịu.

......

Lam Cận viết phương thuốc ra cho Lâm Vân, lại dặn dò một phen chú ý, nói qua mấy ngày sẽ đến thăm Cửu Bác, lại cùng Dung Tranh chào hỏi, ở dưới hốc mắt đỏ hoe của Cửu Bác lưu luyến không rời, quyết đoán rời đi.

"Rất thích chú Râu sao?" Dung Tranh vuốt đầu Cửu Bác, hỏi.

Cửu Bác không cần suy nghĩ, dị thường kiên định gật đầu, "Siêu cấp thích. ”

Dung Tranh cười cười, chợt đem ánh mắt chuyển hướng về phía dĩa đồ ăn bị ăn sạch chỉ còn lại một cái xương cá, ánh mắt lóe lên, "Thật ngon như vậy? ”

Ai, đáng tiếc không còn, bằng không hắn nhất định phải nếm thử một chút.

Cửu Bác tiếp tục gật đầu: "Siêu cấp vô địch ngon, là cá chua ngọt ngon nhất mà em từng ăn. ”

Cậu nói xong còn chép miệng hai cái, giống như đang hồi tưởng lại mỹ vị của con cá kia.

Chờ lần sau chú Râu đến, cậu nhóc nhất định phải để chú Râu nấu thêm một con cá chua ngọt nữa.

......

Dung Tranh về đến nhà, tâm tình không tồi, vội vàng không thể chờ đợi nói cho các anh em tin vui này, "Đúng rồi, mọi người có biết y thuật Vong Ưu có bao nhiêu thần kỳ không? Hắn bảo Tiểu Bác phơi nắng, kết quả phơi nắng thật sự là phơi tốt. ”

Dung Nịch không thể tin được: "Thật hay giả à? Tiểu Bác không phải không thể phơi nắng sao? ”

Dung Tranh uống một ngụm nước, cười nói: "Vốn tưởng rằng không thể phơi nắng, kết quả Vong Ưu ép thằng bé phơi nắng trong chốc lát, làm cho anh và dì Lâm nóng nảy, đều thiếu chút nữa phải báo cảnh sát, nhưng nào ngờ, vậy mà Tiểu Bác phơi nắng ngược lại không có việc gì, bệnh tình còn chuyển biến tốt đẹp. ”

Ánh mắt Dung Chước lóe lên, "Thần kỳ như vậy? ”

Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên đôi mắt hoa đào của nam nhân râu ria kia, đôi mắt kia... Giống như ánh mắt của mẫu thượng đại nhân...

Ngay cả lời nói cử chỉ của hai người cũng rất giống nhau, Dung Chước mấy lần hoài nghi, người kia có phải là mẫu thượng đại nhân nữ giả nam trang hay không?

Đáng tiếc hắn lại không dám khẳng định, sợ nhầm lẫn.

Nhưng ít nhất 50 phần trăm chắc chắn rằng là cùng một người.

Khóe môi Dung Chước vô thức nhếch lên, con ngươi màu xám nhạt hiện lên một tia hào quang hứng thú cùng chờ mong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play