"Ừm ừm, Dung Tranh ca ca, em thật sự cảm giác tốt hơn nhiều, chú Râu thật lợi hại."
Cửu Bác hiện tại nói chuyện cũng không thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên hồng nhuận, cả người đều lộ ra sinh mệnh lực sinh cơ bừng bừng.
Cậu nhóc đã chiến thắng bệnh tật một cách ngoan cường.
Lâm Vân cầm điện thoại di động trong tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất, cả người nhào tới, đỡ bả vai Cửu Bác, kích động vạn phần đánh giá cậu từ đầu đến chân một phen, thanh âm còn mang theo vài phần khóc lóc, liên thanh hỏi:
"Con thực sự cảm thấy tốt hơn nhiều? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Nói với mẹ. ”
Cửu Bác lắc đầu, chợt ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ vào nó ngây thơ nói: "Mẹ xem, kỳ thật ông mặt trời tuyệt không đáng sợ, hiện tại con một chút cũng không sợ. ”
Nghe vậy, Lâm Vân kích động khóc, vui mừng đến phát khóc, khóc đến khóc không thành tiếng.
Bà cho rằng Cửu Bác cả đời này cũng không có cách nào nhìn thấy mặt trời, cho rằng thằng bé phải cả đời sống trong căn phòng nhỏ hẹp âm u, nhưng hôm nay kỳ tích xuất hiện, lập tức chiếu sáng thế giới Cửu Bác, đem cuộc sống của người mẹ như bà cũng chiếu sáng.
"Thật tốt quá, con không có việc gì thật sự là quá tốt." Lâm Vân gắt gao ôm con trai vào trong ngực, áp sát đến mức khiến Cửu Bác suýt nữa không thở nổi.
"Bà đừng ôm hắn quá chật, lát nữa hắn lại khó chịu." Lam Cận nhắc nhở.
Lâm Vân sợ tới mức vội vàng buông Cửu Bác ra, lúc này mới xấu hổ vạn phần nhìn về phía Lam Cận, mặt đều đỏ lên, thật ngại ngùng, "Thực xin lỗi, tôi không biết anh thật sự có thể chữa khỏi cho Tiểu Bác, tôi cho rằng..."
"Có thể hiểu được." Lam Cận tự nhiên không trách bà ấy, dù sao đây cũng là hành động của một người mẹ vì bảo vệ con trai nên làm ra, rất bình thường.
"Tiểu Bác kia bệnh của thằng bé... thực sự có thể được chữa khỏi hoàn toàn? ”
Lâm Vân đã thấy được hy vọng, dù sao Cửu Bác hiện tại có thể phơi nắng, đây là một điềm tốt.
Lam Cận gật đầu: "Có thể, bất quá còn cần mỗi ngày phơi nắng, buổi tối phải để cho hắn ngâm thuốc tắm, lát nữa tôi kê đơn thuốc cho bà, bà theo phương thuốc đi mua thuốc, nấu thành nước thuốc để cho hắn mỗi ngày ngâm 20 phút, ngâm liên tục bảy ngày. ”
Dừng một chút, Lam Cận lại nói tiếp: "Bảy ngày trôi qua, hẳn là không có vấn đề gì lớn, nếu ngày mai phơi nắng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, nhớ rõ giống như hôm nay, cho hắn ăn kem. ”
Cửu Bác cho rằng cô sắp đi, vội vàng giữ chặt tay cô, "Chú Râu, chú đừng đi được không? ”
"Ai nha đúng rồi, cánh tay anh còn đang chảy máu, tôi giúp anh xử lý."
Lâm Vân dường như lúc này mới nhìn thấy cánh tay Lam Cận chảy máu, vội vàng tự mình chạy tới lấy rương thuốc gia dụng, muốn giúp Lam Cận băng bó xử lý.
Lam Cận kỳ thật muốn nói không cần, chỉ có loại vết thương nhỏ này, qua hai ngày là tốt rồi, nhưng vẫn để Lâm Vân giúp mình xử lý.
Chân Mộc Tình còn ngơ ngác ở một bên, cả người đều sợ đến choáng váng.
Sao có thể?
Phơi nắng thật có thể phơi được?
Không, chắc chắn không thể!
Cô ta không nói gì tiến lên muốn thay Cửu Bác bắt mạch, nhưng Cửu Bác theo phản xạ có điều kiện né tránh, không để cho cô ta bắt mạch.
"Tiểu Bác, có thể để cho Mộc Tình tỷ tỷ nhìn một chút sao? Để cho Mộc Tình tỷ tỷ xem em có thật hay không tốt rồi, như vậy mẹ em mới có thể yên tâm a. ”
Chân Mộc Tình từng bước dụ dỗ, cô ta chính là không tin, chỉ là tùy tiện phơi nắng là có thể phơi khỏi bệnh.
Điều này căn bản chính là vô căn cứ!
"Cho cô ta xem một chút, ngoan." Lam Cận rõ ràng tâm tư Chân Mộc Tình, xoa xoa đầu Cửu Bác khuyên bảo.