Nếu nói Đường Tiền Tiến là người cha nghiêm khắc, thì Tô Tuệ Mẫn tuyệt đối có thể xem như một người mẹ hiền từ.
Bình thường, vợ chồng họ vốn không có nhiều thời gian ở cùng Đường Khê. Ở nhà vẫn hay nói “cách một thế hệ là khác hẳn”, ông bà nội nuôi nấng cháu gái nhiều khi cũng quen nuông chiều, chỉ cần không phải sai lầm nghiêm trọng thì ông bà đều bỏ qua.
Cũng chính vì vậy, tuy ở trong khu đại viện Đường Khê luôn được khen là “con nhà người ta” ngoan ngoãn, nghe lời, thông minh nhưng tính khí của cô bé lại khá bướng bỉnh.
Ví dụ như chuyện Đường Khê thích Tống Triều Bắc. Cô bé đã thích thì nhất quyết không đổi ý.
Nhiều năm trôi qua, từ khi còn nhỏ đã thích chạy theo cậu bé nhà họ Tống, cho tới tận bây giờ, nếu thực sự có tình ý thì đã sớm nói ra rồi.
Rõ ràng Tống Triều Bắc chỉ xem Đường Khê như em gái, nhưng bản thân Đường Khê lại không chấp nhận, cứ muốn tiến tới.
Lần này Đường Tiền Tiến và Tô Tuệ Mẫn đến thành phố C cũng là vì Tống Triều Bắc gửi lời nhắn, bởi Đường gia và Tống gia đều ở cùng một đại viện, không thể để chuyện này ồn ào quá mức.
Nhắc đến cô con gái, Đường Tiền Tiến cũng đau đầu vô cùng. Vợ chồng ông có một trai một gái, cả hai đều do ông bà nuôi lớn. Con trai thì tính tình ổn định, nhưng Đường Khê lại khiến ông chẳng biết làm sao.
Nghĩ vậy, Đường Tiền Tiến khẽ cau mày, giơ tay xoa huyệt thái dương rồi nhìn sang vợ:
— Bà nói xem, con gái tôi nó giống ai?
Tô Tuệ Mẫn ngẩng đầu liếc ông một cái, không đáp.
Con gái rõ ràng là giống y hệt ông, chỉ có điều ông không tự nhận thôi.
Hai cha con, một người ranh mãnh, một người nóng tính, giống nhau mười phần.
Bên này, hai vợ chồng đang nghĩ về chuyện của Đường Khê.
Bên kia, Vương Khánh Dương cũng đang nhớ tới cô bé.
Hôm qua, ông cầm bản vẽ của Đường Khê xem suốt đêm, càng xem càng thấy không đơn giản.
Bản vẽ đó cô chỉ phác thảo sơ bộ, phần thiết kế chi tiết ông không nhìn ra hết, nhưng vẫn cảm nhận được sự khác biệt rất rõ rệt.
Điều này càng khiến Vương Khánh Dương tò mò, rốt cuộc Đường Khê tự học đến trình độ này bằng cách nào? Chẳng lẽ thiên phú thực sự xuất chúng đến mức ấy?
Không hiểu rõ bản vẽ, Vương Khánh Dương quyết định điều chỉnh kế hoạch.
Ban đầu ông định ở thành phố C vài ngày rồi rời đi, nhưng giờ có lẽ sẽ phải ở lại lâu hơn.
Sáng sớm hôm sau, ông gọi điện về Kinh Thị để báo hoãn thời gian quay lại, rồi gọi thêm một cuộc cho thầy cũ.
Vương Khánh Dương tốt nghiệp đại học, mà nhìn vào thành tựu hiện tại, có thể đoán thầy ông cũng không phải người bình thường.
Tại Kinh Thị.
Trong thư phòng sáng sủa, một người đàn ông tóc hoa râm đang nghe điện thoại.
— Khánh Dương, cậu hỏi cô bé kia xem, nếu được thì gửi bản vẽ cho tôi xem.
— Ha ha, tôi cũng muốn biết người mà cậu coi trọng rốt cuộc tài năng đến mức nào.
— Không sao cả, cậu cứ tiếp xúc thêm. Chẳng phải cô bé là người Kinh Thị sao? Biết đâu khi cậu về, chúng ta có thể hẹn gặp.
— Kinh Thị cũng không lớn, kiểu gì cũng liên lạc được. Nếu con bé giỏi như cậu nói, thì càng nên tranh thủ. Sau này nếu thành đồng nghiệp thì tốt quá.
Ông lão vừa nói vừa mỉm cười, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Hơn mười phút sau, ông cúp máy, nhìn đồng hồ, khoác áo và bước ra ngoài.
Tại thành phố C, Đường Khê lại xuất hiện ở xưởng sản xuất.
Lần này không phải đi cùng Đường Hán Trung, mà là do Vương Khánh Dương đặc biệt mời.
Từ khi phát hiện tài năng của cô, ông đã hỏi thăm Đường Hán Trung không ít chuyện, nhưng cậu ta biết về Đường Khê cũng không nhiều.
Tuy vậy, Vương Khánh Dương nắm được một thông tin quan trọng: Đường Khê rất thích máy móc trong xưởng.
Điều này khiến ông rất vui, nghĩa là ngành sản xuất này đủ sức hấp dẫn cô.
Ban đầu, theo ý Đường Khê, việc vào xưởng là không thể, vì Đường Hán Trung chỉ là công nhân bình thường, không có quyền hạn.
Nhưng Vương Khánh Dương thì khác, chỉ cần nói với xưởng trưởng Lý là được.
Khi ồn ngỏ lời, Đường Khê lập tức đồng ý. Ngay từ đầu cô đã tính toán như vậy, quá trình không quan trọng, kết quả mới là điều cô cần.
Thời gian gần đây, Đường Khê thường cùng Vương Khánh Dương ra vào xưởng.
Điều này khiến không ít người tò mò, tìm cách hỏi Đường Hán Trung, nhưng cậu khéo léo nói cô sắp về Kinh Thị. Vừa nghe thế, ai cũng bỏ ý định tiếp cận.
Về bản vẽ, Vương Khánh Dương cũng đã nói với Đường Khê, cô lập tức đồng ý ngay.
Bản vẽ sơ lược đó, không thể chỉ nhìn mà biết cách cải tiến ngay. Nếu không có bản chi tiết, ai muốn dựa vào nó để hoàn thiện máy thì có khi phải mất mấy năm, thậm chí hơn chục năm.
Cô tự tin về điều đó, nhưng sẽ không đưa ra bản chi tiết ngay, càng không để người khác lấy đi dễ dàng.
Trong xưởng, giữa tiếng máy móc ầm ầm, Vương Khánh Dương hỏi:
— Đường Khê này, máy ở đây cô xem gần hết rồi. Có hứng thú cùng tôi về Kinh Thị không? Chờ đến đó, tôi sẽ cho cô xem những thứ còn lợi hại hơn.
Đường Khê nghe là hiểu ngay ông ấy có ý gì.
Cô đoán, bản vẽ gửi đi đã được một tuần, chắc bên Kinh Thị đã liên lạc lại với Vương Khánh Dương.
Quả nhiên, ông đã nhận được tin từ thầy, bản vẽ này rất quan trọng, nên cố gắng đưa Đường Khê về Kinh Thị ngay.
Nếu cô từ chối, thì chí ít cũng phải lấy được cách liên lạc của cô ở Kinh Thị.
Vương Khánh Dương ở thành phố C đã lâu, chỉ có thể ở thêm hai ngày, dự định ngày kia sẽ đi.
— Không được, tôi định tháng Tám mới về.
— Tiếc thật, vậy cô cho tôi cách liên lạc. Khi nào về Kinh Thị, chúng ta gặp lại. Đến lúc đó, tôi dẫn cô đi xem cái máy nhập khẩu từ T Quốc mà cô muốn xem.
Hai mắt Đường Khê sáng lên. Lần trước nghe ông nói, cô đã tò mò rồi. Giờ nghe nhắc lại, khó mà không động lòng.
Cô mỉm cười, viết số liên lạc của mình vào giấy, xé ra đưa cho ông.
— Ngài tính khi nào về?
— Ha ha, cô vẫn thông minh như vậy. Ngày kia đi.
— Vậy chúc ngài thuận buồm xuôi gió.
— Cảm ơn. — Ông cũng viết số của mình đưa lại. — Về Kinh Thị thì liên lạc nhé.
— Nhất định.
Chiều muộn, Đường Khê rời xưởng, thấy Đường Hán Trung đang chờ.
— Anh họ. — Cô mỉm cười chào.
— Lên xe, anh đưa em về. — Anh nói.
Dọc đường, Đường Khê nghĩ về chuyện sắp về Kinh Thị. Chỉ còn khoảng 20 ngày, nhưng cô vẫn chưa đoán trước được tình hình sẽ thế nào…
Khi họ về đến sân nhà, trời đã tối đen. Chưa vào cửa đã nghe tiếng ồn ào trong nhà.
— Tao đánh chết mày, cái đồ đầu óc nông cạn! Nhiều tiền như vậy, mày không ăn không uống mười năm cũng không trả nổi!
— Làm ăn được vài ngày, người ta gọi mày là ông chủ Đường là mày tưởng mình ghê gớm à?!
— Đồ trời đánh! Mày còn dám về à?!
Là giọng của Lý Anh Hồng.
Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc áo thun kẻ sọc xanh trắng, chân đi giày thể thao, chạy vụt ra, sau lưng Lý Anh Hồng cầm chổi rượt theo.
— Mẹ, con cũng không còn cách nào khác! Con không ngờ cái thằng khốn kia lại lừa con. Biết thế, có đánh chết con cũng không vay nhiều tiền như vậy! Con sai rồi, con biết sai rồi!
Đường Khê nhìn kỹ mới nhận ra, người này chính là Đường Quốc Trung, con trai thứ hai của nhà họ Đường.