Đến khi mặt trời lên cao, Đường Tân Nhi mới đội đầu tổ quạ lồm cồm bò dậy, trong phòng ngủ lại chỉ còn mỗi mình cô.

Cô hối hận vỗ lên trán. Chết tiệt, cô vẫn giữ cái thói quen ngủ say như chết, không ngờ Lurus đã dậy sớm ra ngoài từ bao giờ.

Nhớ tới khoản nợ to như núi của mình, cô cuống quýt chạy ra phòng khách tìm người, nhưng thứ đón chào cô lại là… một dì gà mái.

“Nhuyễn Nhuyễn, con dậy rồi à~”

Musa đặt giẻ lau xuống, hồ hởi chạy tới ôm chầm lấy cô, cái đầu gà to oành cứ cọ tới cọ lui vào má cô, “Gặp lại con thật vui quá đi~”

Đường Tân Nhi cũng không để bụng, xem bà như một con thú bông cỡ lớn vậy thôi. Cô chỉ vừa nhìn vừa ngó quanh, tìm bóng dáng Lurus. Nhìn quanh một vòng vẫn không thấy đâu.

Musa thấy vậy, không quan tâm cô có nghe hiểu không, vui vẻ nói:

“Con đang tìm ông chủ phải không? Hôm nay là ngày làm việc mà, ông chủ đi làm rồi. Hôm nay dì sẽ chăm sóc con thay cho cậu ấy nhé~”

Không tìm được người, Đường Tân Nhi có chút sốt ruột. Nhưng không làm gì được Musa, cô nhanh chóng lựa chọn thỏa hiệp chiến lược, ngoan ngoãn để bà ấy bế vào phòng tắm rửa mặt thay đồ.

So với sự vụng về của Lurus, tay nghề của Musa lại cực kỳ điêu luyện và chu đáo. Đánh răng không làm chảy máu nướu, lau mặt cũng nhẹ nhàng như đang chăm sóc da mặt vậy. Quần áo mặc vào thì phẳng phiu tươm tất, còn tết tóc cho cô thành hai bím xinh xắn.

Đường Tân Nhi được phục vụ sướng như tiên, tâm trạng tốt đến mức lúc Musa ôm mặt cô lại để “dán dán”, cô còn chủ động nghiêng đầu phối hợp.

“Ah ah cục tác cục tác!” Musa phát ra tiếng gà phấn khích, điểm thiện cảm +10.

“Dễ thương chết mất! Nhuyễn Nhuyễn ơi, con chính là động lực đi làm của dì đó! Chỉ cần nghĩ đến việc được gặp con, dì mong ông chủ để dì ở lại chăm con cả ngày!”

Không hiểu Musa nói gì nhưng Đường Tân Nhi để ý thấy bà dường như cứ lặp đi lặp lại một từ nào đó.

Hôm qua Lurus cũng từng nói từ ấy…

Chẳng lẽ… đó là tên mới của cô?

Mang theo suy đoán ấy, lúc ăn sáng, cô bắt đầu chú ý đặc biệt đến từ khóa đó.

“Nhuyễn Nhuyễn, đây là bữa sáng dì làm riêng cho con nha~ Ông chủ nói con hơi thiếu dinh dưỡng, phải ăn nhiều mới khỏe nè~ Nhuyễn Nhuyễn biết tự ăn không nào?”

Đường Tân Nhi đã chắc chắn, cái từ “Nhuyễn Nhuyễn” kia chính là tên gọi mà Lurus đặt cho cô. Không biết nghĩa là gì nhưng âm nghe cũng đáng yêu đấy chứ.

Bữa sáng hôm nay là canh thịt cùng trái cây tỏi hôm qua. Cô ngồi đợi được đút ăn, Musa rõ ràng đã được dặn trước, vui vẻ bế cô lên từng miếng từng miếng đút.

Vừa ăn, Đường Tân Nhi vừa thở dài trong lòng: "Cái cuộc sống sa đọa này~~~"

Ăn xong, Musa dọn bát đũa xong thì để mấy con thú bông bên cạnh cô rồi bận rộn đi làm việc.

Căn nhà to đùng, tất cả đều một tay bà dọn dẹp. Đường Tân Nhi nhìn thấy bà ôm một cái máy hút bụi cỡ lớn đi tới đi lui, chẳng còn tâm trí đâu mà để mắt tới cô. Nút thang máy thì cao quá cô không với tới, thế là quyết định đi theo bà khám phá mọi ngóc ngách để tìm đường chuồn ra ngoài.

Giống như phòng ngủ, nội thất trong nhà cực kỳ đơn giản, chẳng có cảm giác của một căn nhà có người sống lâu dài. Gọn gàng, sạch sẽ nhưng cũng lạnh lẽo và thiếu hơi người.

Đường Tân Nhi ngước nhìn trần nhà cao tới chín mét cảm thán: “Trên địa cầu thì tầng cao thế này đủ xây ba tầng nhà rồi!”

Bàn ghế trong nhà toàn cỡ người lớn, muốn leo lên cô phải trèo như leo núi, nên cô cũng lười thử.

Cô quay lại tiếp tục theo sau Musa, lẻn vào từng phòng quan sát. Musa thấy cô đi theo cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng tránh để không quét trúng cô, hệt như mấy con sen khi thấy boss mèo đi lại khắp nơi làm loạn cũng không nỡ mắng.

Cô đi một vòng, phát hiện hầu hết các phòng đều trống trơn, cửa sổ cửa chính đều bị khóa chặt. Cô vừa tới gần cửa là bị Musa ôm thẳng từ nách xách đi, không cho tiếp cận khóa cửa chút nào.

Đường Tân Nhi: “...”

Còn một căn phòng cuối cùng, cô đứng đợi ở cửa nhìn Musa mở khóa, kết quả bà lại cười cười ôm cô đi mất.

“Đây là thư phòng đó con, không được vào đâu nha~”

Đường Tân Nhi nằm bò trên vai bà nhìn cánh cửa thư phòng to đùng, dày cộm, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Nhưng chưa được ba giây, khi cô quay đầu lại thì phát hiện – Musa đã bế cô ra ngoài vườn rồi!

Trước mắt là một biển mây trắng xóa bao quanh, mấy tòa nhà gần đó chìm trong mây mù, thỉnh thoảng có vài “thiên thần” có cánh trắng bay qua bay lại trên trời trông như đang đuổi bắt nhau.

Đường Tân Nhi sững người, quên cả chuyện Musa đặt cô xuống từ khi nào.

Cô cũng quên cả lưỡi hái của tử thần từng kề sát cổ mình… hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ này.

Nếu có thể sống mãi ở một nơi đẹp đẽ như thế này, dù không thể quay về Trái Đất thì cũng… không phải điều không thể chấp nhận. 

Dù sao bố mẹ đã có các em hiếu thuận, tiền bồi thường sau vụ tai nạn ở phim trường đủ cho các em cô học đại học, còn có dư tiền cho ba cô làm phẫu thuật. Họ… sẽ không buồn lâu đâu.

Cô đứng sững ngắm cảnh như ngắm tranh sơn dầu hồi lâu, rồi bỗng nhớ ra chuyện rất quan trọng.

Chết tiệt, quên mất đây là tầng ở trên trời! Mình không có cánh thì bay kiểu gì ra ngoài hả ahhhhh!

Đường Tân Nhi quỳ gối tại chỗ, nước mắt lưng tròng.

Chưa khóc được bao lâu, một mùi đồ ăn thơm ngào ngạt bất ngờ phả vào mũi khiến nước mắt cô lập tức ngưng tụ, cô quay phắt đầu lại.

Musa đang bưng cơm trưa ra, hương thơm bốc nghi ngút. Đường Tân Nhi lập tức vứt hết bi lụy sang một bên, lon ton chạy tới ăn cơm.

Trời đất bao la, ăn cơm là to nhất. Cho cô ăn no trước đã!

Cơm trưa vẫn là món thịt hảo hạng không rõ là từ loài gì nhưng ngon còn hơn cả món bò bít tết cô từng thích nhất. Ăn cả tháng chắc cũng không thấy ngán.

Cô ăn ngấu nghiến, Musa thì nhìn cô với ánh mắt từ ái, thỉnh thoảng còn đưa khăn lau miệng cho cô như một bà mẹ hiền chăm con ba tháng tuổi.

No nê xong, Đường Tân Nhi ôm cái bụng căng tròn nằm ườn trên bãi cỏ mềm mại, mặc kệ đời, phơi nắng gió, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh còn có trái cây và nước ấm Musa chuẩn bị sẵn, thậm chí sợ cô bị cháy nắng mà còn che dù cho cô.

Cái cuộc sống này… cô cảm giác mình không giống một con thú cưng mà là bà chủ nhà này mất rồi. Chẳng cần làm gì, việc gì cũng có người chuẩn bị sẵn sàng.

Đúng là sống trên đỉnh cao của cuộc đời.

Ước mơ cả đời của cô là ăn no ngủ kỹ, ngủ dậy lại ăn — không ngờ xuyên không xong lập tức được hiện thực hóa toàn bộ.

Cuộc sống này còn hơn cả mong đợi. Đúng là quá sướng rồi~~~

Cô nhắm mắt lại tận hưởng, thoải mái đến mức lại buồn ngủ. Đường Tân Nhi lười biếng nghĩ thầm: “Dù sao cũng còn tận ba tháng, chẳng cần vội, nghỉ ngơi cho đã đi đã~”

Khi cô mơ màng tỉnh dậy, không biết đã trôi qua bao lâu.

Cô vươn vai, lười biếng đứng dậy phủi váy, định vào trong đi vệ sinh rồi tính tiếp bước tiếp theo. Vừa bước vào nhà, liền nghe thấy tiếng động từ phía thang máy.

Mắt cô sáng lên – Lurus về rồi!

Vì tính mạng bản thân, cô quyết định hôm nay phải cố sống cố chết bám theo anh ra ngoài kiếm thêm điểm thiện cảm. Tốt nhất là sớm cày full chỉ số của anh luôn, để đảm bảo tương lai cơm no áo ấm, không lo chết bất đắc kỳ tử.

Nghĩ thế, cô lon ton chạy ra định diễn một màn “hồ hởi chờ anh về”.

Kế hoạch “diễn sâu” vừa lên sàn, thang máy đã mở ra nhưng người bước ra lại là một cậu thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi.

Thiếu niên có mái tóc vàng óng ánh, ngũ quan có năm phần giống Lurus, tuổi nhỏ nhưng khí chất đã lộ vẻ anh tuấn sau này. Khóe môi nhếch cao, không lạnh lùng như Lurus, cả người toát ra vẻ sáng sủa, hoạt bát đặc trưng của tuổi trẻ.

Tuy là trai đẹp nhưng cái chiều cao đó làm Đường Tân Nhi không có tí cảm tình nào. Vừa thấy không phải người mình cần tìm, cô lập tức cụt hứng. Nhất là khi thấy cậu nhóc vừa nhìn thấy mình đã nheo mắt lại, cô cảm thấy không ổn, bản năng trỗi dậy quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mới chạy được hai bước đã bị xách lên ôm gọn vào lòng. Thiếu niên dùng sức quá mạnh, cô bị ôm chặt đến nghẹt thở, vì sợ vòng eo nhỏ xíu của mình bị bóp gãy nên cô vung tay đấm loạn:

“Thả tôi ra!”

Thiếu niên bị đánh cũng không đau chẳng ngứa, còn hứng thú nắn mặt cô, ngạc nhiên nói:

“Anh tôi làm ra robot trí tuệ nhân tạo rồi à? Ủa? Có nhiệt độ cơ thể nữa...?”

Đường Tân Nhi đánh đến mệt, định nghỉ giữa hiệp thì thiếu niên đã ôm cô đi thẳng vào phòng khách, rồi ngồi phịch xuống sofa, đặt cô lên đùi bắt đầu nắn chỗ này bóp chỗ kia.

Cậu ta không biết nặng nhẹ, nhéo đến mức cô nhăn nhó đau điếng.

Khi váy bị kéo lên, Đường Tân Nhi cuối cùng không chịu nổi nữa, hai chân tung một cú đá vào cái bản mặt đẹp trai sạch sẽ của thiếu niên, hét toáng:

“Cứu với ——”

Nghe thấy tiếng thét, Musa lập tức từ bếp lao ra nhưng không dám giật cô lại, chỉ dám run rẩy nói:

“Thiếu gia Angley, đó là thú cưng của ông chủ… cậu mà làm vậy, ông chủ sẽ không vui đâu…”

Angley đang ghì chặt đôi chân dài đang vùng vẫy không ngừng của Đường Tân Nhi, đôi mắt sáng rực hứng thú, chẳng buồn nghe Musa nói. Cậu cúi xuống sát cổ cô hít một hơi, ngạc nhiên:

“Thơm quá, nó là giống gì vậy?”

Bị ngửi cổ, Đường Tân Nhi đỏ mặt. Thằng nhóc thấy thế càng khoái chí, cúi đầu định hôn lên má cô. Đường Tân Nhi hoảng sợ ngửa người ra sau né, nhưng cậu ta vẫn tiến sát lại cười nham nhở.

Trẻ con đúng là phiền chết đi được! Dù có tặng cô 80 điểm thiện cảm, cô cũng quyết định – ghét nó!

“AAaaa thả tôi ra!”

“Em đang làm gì vậy?”

Thiếu niên ngừng lại. Đường Tân Nhi vốn đã từ bỏ kháng cự, nghe được giọng quen thuộc lập tức như được tiêm thuốc trợ lực, quay đầu về phía sau — Lurus đang đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người.

Thấy anh về, Đường Tân Nhi như thấy được cứu tinh, lập tức đưa tay ra vẫy vẫy:

“Cứu em với!”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play