Trong lúc nói chuyện, ba người đã lên tới mặt đất. Giờ phút này, toàn bộ phường thị chìm trong tĩnh lặng, ba ngày đã trôi qua, đám tạp dịch đều đã trở về vườn cây của mình, phường thị tự nhiên trở nên trống không, ngay cả bên ngoài lao phòng cũng không thấy bóng dáng đệ tử Thất Xảo Địa nào. Cả khu vực dường như chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Canh giờ không còn sớm, Chu quản sự, ta đi trước một bước."
Dương Khai chào một tiếng rồi phóng lên trời, bay thẳng về phía Hỏa Linh Địa.
"Đúng là không có chút tôn ti lễ nghĩa nào. Quản sự đại nhân cứu hắn ra mà hắn lại không nói lấy một lời cảm ơn."
Phương Thái nhìn theo hướng Dương Khai rời đi, hừ lạnh một tiếng.
"Cần gì hắn phải cảm ơn!"
Chu Chính cười khẽ. Người cần cảm ơn đã cảm ơn từ sớm. Lão Phương đã tốn không ít Khai Thiên Đan để nhờ hắn ra mặt cầu tình, nể tình số Khai Thiên Đan đó, hắn cũng lười so đo với Dương Khai. Thần sắc hắn trở nên nghiêm nghị, hạ giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play