Vật liệu tam phẩm giá trị không nhỏ, Dương Khai tự nhiên cũng không muốn bỏ lỡ.
"Tuyệt đối không được!" Lão Phương kinh hãi, phát hiện gã Dương Khai này đúng là kẻ không biết không sợ, cái gì cũng dám nói, ý nghĩ gì cũng dám có. Lão quay đầu nhìn quanh, xác định không có ai, mới hạ giọng: "Đừng có ý nghĩ đó. Lão đệ bây giờ đang có con đường làm ăn phát đạt, đừng vì chút lợi nhỏ này mà chôn vùi tiền đồ của mình. Đây dù sao cũng là đồ của Thất Xảo Địa, không bị phát hiện thì không sao, vạn nhất bị phát hiện. . ."
Lão đưa tay làm động tác cứa cổ.
Lời này nói cũng có lý. Hiện giờ đang ở trong Thất Xảo Địa, dù có thật sự thu được Xích Tiêu Chân Viêm cũng không có chỗ bán. Vật liệu tam phẩm Dương Khai cũng không coi trọng, không thể tự mình hấp thụ.
Cân nhắc giữa lợi ích và rủi ro, Dương Khai cũng dẹp đi ý nghĩ trong lòng, gật đầu:
"Vậy ta đi báo cáo việc này ngay?"
"Mau đi đi, còn chờ gì nữa. Tin rằng Chu quản sự nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ lập tức đến xem xét."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT