Trong Thiên Điện, không chỉ có Thu Ức Mộng nghi hoặc, mà những người khác đều không hiểu, tại sao Dương Khai không thừa thế mà xông lên.
Rõ ràng hiện tại, hắn có đủ tư cách để tấn công Dương Tuyền.
- Chẳng lẽ đến lúc này mà ngươi còn niệm tình huynh đệ vớ vẩn ư?
Thu Ức Mộng cười khẩy.
- Chớ quên, đêm qua ngươi vừa bị hai huynh đệ tấn công, họ nào có niệm tình gì cho ngươi. Đoạt đích chiến của Dương gia các người, nói trắng ra là trò cá lớn nuốt cá bé, dùng máu và xương cốt của võ giả những nhà khác để đắp bằng con đường thành danh cho các người thôi.
Dương Khai chau mày. Tuy thừa nhận Thu Ức Mộng nói rất đúng thực tế, nhưng vẫn không tỏ thái độ gì.
Thu Ức Mộng hình như chưa nhìn thấy sắc mặt của hắn, tiếp tục nói:
- Huống hồ, dù ngươi không tấn công Dương Tuyền đi nữa, thì sớm muộn cũng sẽ có kẻ tấn công hắn. Miếng thịt béo bở này, thà nắm chắc ngay lúc này, còn hơn là nhường cho kẻ khác.
- Sư đệ làm vậy, chắc phải có nguyên do chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT