Trong Thiên Điện ở phủ Dương Khai, Đổng Khinh Hàn đang nhấm nháp trà, hồi tưởng lại những chuyện đêm qua Phong Vân song vệ đã nói với mình lúc họ trở về, cảm giác rúng động trong tim đến tận lúc này vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Tuy lúc đó y không có mặt, nhưng qua lời miêu tả của Phong Vân, Đổng Khinh Hàn vẫn ý thức được sự ghê gớm của Dương Khai.
Tên biểu đệ này của y, cứ như được thánh thần nuôi dưỡng mấy năm qua vậy! Đổng Khinh Hàn bất giác sinh lòng ngưỡng mộ.
Đợi mãi hồi lâu, Dương Khai mới đi từ trong ra, mồ hôi nhầy nhụa. Đổng Khinh Hàn không trách cứ hắn ra vẻ hay gì hết. Lúc nhỏ cũng đánh hắn nhiều rồi, khi Đổng Khinh Hàn gặp lại Dương Khai, còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, nên y cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
- Tên tiểu tử này.
Đổng béo không đứng dậy, chỉ nhìn Dương Khai đầy trầm tư.
- Có bản lĩnh đấy, không uổng công ta giao hai lão Phong Vân cho đệ mượn lúc nửa đêm.
Dương Khai cười hề hề:
- Không có kim cương, ai dám làm gốm sứ chứ. Đêm qua làm phiền hai vị tiền bối rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play