"Dương huynh nay thân mang cơ duyên lớn lao, nhưng thực lực bản thân lại không được xem là cường đại. Bây giờ tùy tiện rời đi chẳng khác nào trẻ con cầm vàng đi giữa chợ, chỉ sợ sẽ dẫn vô số kẻ dòm ngó, có cần thuộc hạ đuổi hắn về không?"
"Đuổi hắn làm gì!" Ngọc Như Mộng sắc mặt tái xanh, cắn răng phất tay áo: "Cứ để hắn chết ở bên ngoài cho rồi!"
Bá Chước cúi đầu thấp hơn nữa, trong lòng thầm mắng Dương Khai một trận xối xả. Tên này phủi mông bỏ đi, để lại mình y ở đây hứng chịu cơn thịnh nộ của Thánh Tôn, quả thực quá không trượng nghĩa.
Bản năng mách bảo rằng ở lại Thánh Thành gần đây chắc chắn không có chuyện gì tốt, Bá Chước cũng chẳng màng đến vết thương trên người, chắp tay nói:
"Thánh Tôn, thuộc hạ trở về đã được một thời gian, chiến trường Lưỡng Giới bên kia rắn mất đầu, kính xin Thánh Tôn ân chuẩn, để thuộc hạ trở về tiền tuyến, chủ trì đại cục."
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Như Mộng hơi dịu lại, quan tâm hỏi:
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play