Lời này đúng là một lời nói thực, cách một lớp y phục chắc chắn là không tiện lợi cho việc khống chế nguyên khí như có sự tiếp xúc cơ thể trực tiếp.

Hàn Tiểu Thất nháy động lông mi, khẽ tiếng nói:

- Dương sư đệ là bậc chính nhân quân từ, ngươi còn sợ gì nữa?

Dạ Hàm ngập ngừng:

- Không phải tôi sợ tôi .tôi trời ơi.

Nói chưa hết lời thì nàng đã bồ nhào đến núp vào lòng sư tỷ Liễu Thanh Như.

Tử Mạch đứng ở một bên ha hả cười nhạt, điệu cười vẻ đầy thâm ý, khiến tất cả nữ tử sắc mặt đều không được tự nhiên.

- Tất cả không ai nói gì nữa!

Dương Khai trừng mắt nhìn nàng một cái sau đó mới đưa tay ra bao tràm lên phần bụng dưới bằng phẳng trắng bóng của Dạ Thanh Ti.

Chàng vừa mới chạm đến thì Dạ Thanh Ti khắp người run lẩy bẩy, hàm răng cắn chặt, đôi mắt long lanh nhìn Dương Khai, cứ như muốn nhìn vào lòng dạ chàng vậy.

Phần da lộ ra bên ngoài cũng nổi lên một lớp hồng quang nhạt.

Dương Khai không chút hà nề gì, cũng không chút xấu hồ, ánh mắt vẻ gian xảo đảo nhìn khắp người Dạ Thanh Ti, tay thì vẫn không ngừng nghỉ, chân nguyên dương khí bị khống chế đến xuất thần nhập hóa,

- Tên khốn nạn!

Dạ Thanh Ti làm sao mà không nhìn ra thần thái biến đồi của Dương Khai, đối diện với tròng mắt còn lanh lợi hơn bọn tặc kia nàng liền không kìm nối mặt đỏ bừng mà chửi một câu.

- Còn không nhìn thấy gì mà.

Dương Khai cười ha hả.

Đúng là không nhìn thấy gì cả, nữ từ trên người đều áo ngực, mà Dạ Thanh Ti cũng không cởi bỏ hết y phục, cho dù Dương Khai có muốn nhìn thì cũng không thể.

- Vô liêm sỉ!

Dạ Thanh Ti gần như cắn sắp nát răng rồi, tuy nói vậy nhưng trên mặt vẫn có nét mỉm cười, nàng bị Dương Khai làm cho tức điên rồi.

Còn chưa có nam nhân nào dám sàm sờ nàng một cách trắng trợn như vậy.

- Chính nhân quân tử a

Tử Mạch đứng một bên chế nhạo vào một tiếng, sau đó thản nhiên liếc nhìn Hàn Tiểu Thất, khuôn mặt xinh đẹp của người kế tiếp này lập tức đỏ ừng lên.

Vừa rồi nàng còn muốn đội cái mũ chính nhân quân tử lên đầu Dương Khai, nhưng không ngờ Dương Khai căn bản không mắc phải khuôn sáo này, Hàn Tiểu Thất cuối cùng cũng hiểu bản sắc nam nhân mà trước đó Dương Khai đã nói rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Mỹ nhân ngay trước mắt, làm gì có nam nhân nào mà lại không nhìn vài cái? Nếu như chàng thật sự mà thờ ơ thì mới là có vấn đề.

Vẻ mặt thì thờ ơ nhưng trong lòng thì vô cùng nhơ bẩn xấu xa, thì còn không bằng

chàng lúc này.

Tối thiểu thì chàng còn biểu lộ bản tính ra ngoài chứ không chút làm bộ làm tịch.

Nghĩ vậy, Hàn Tiểu Thất liền nhẹ nhàng thở một hơi, coi nhưlà báo đáp hắn!

Không bao lâu, chỗ sườn Dạ Thanh Ti nổi lên một điểm nhỏ, Dương Khai đang định xuống tay thì đột nhiên Dạ Thanh Ti nói:

- Ngươi cẩn thận chút. Nếu như để lại sẹo thì ta không để cho ngươi yên đâu.

- Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn để ý đến cái này!

Dương Khai phải một hồi lâu không nói gì, giơ tay chém xuống rạch ra một đường rồi ép khống hồn trùng ra và đốt luyện đi.

- Người tiếp theo!

Dương Khai quay đầu nhìn về phía chư nữ.

Đám chư nữ nhìn nhau. Lằng nhằng mãi, sau đó Hàn Tiểu Thất mới miễn cường đỏ mặt nói:

- Để ta!

Thân là sư tỷ của bốn người trong Vạn Hoa cung nàng nghĩ mình nên đi đầu làm gương.

Nói rồi đường dường chính chính đến ngồi trước mặt Dương Khai, cởi áo ra một cách đâu ra đấy. Sau đó nhắm mắt lại và nhập định.

Thấy tư thế này của nàng Dương Khai càng không phải khách khí rồi.

Cứ thế chàng giải quyết cho từng người một.

Bốn người của Vạn Hoa cung, Hàn Tiểu Thất tao nhã, Dạ Hàm ngây thơ hồn nhiên, Liễu Thanh Như thì quyến rũ, còn Hoa Nhược Ẩn lại điềm tình, khí chất mỗi người mỗi khác.

Lại thêm Dạ Thanh Ti xinh tươi và Phong Thiển Ngân lanh lợi, yến sầu hoàn phì, Dương Khai cũng coi như mắt ngắm đủ no.

Cuối cùng đến Thư Tiểu Ngữ.

Đợi khi nàng đến ngồi trước mặt mình, mặt đỏ bừng đang định cởi y phục thì Dương Khai đưa tay ngăn lại.

- Ngươi không cần!

- Không phải nói không dễ khống chế nguyên khí sao?

Thư Tiểu Ngữ khẽ hỏi.

- Thử nhiều lần như vậy rồi bây giờ cách một lớp y phục có lẽ cũng không sao. Dương Khai giải thích.

Nghe vậy Thư Tiểu Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy vẫn chưa xong, Dương Khai dùng tay xé một miếng vải trên y phục của mình, sau đó buộc vào mắt mình.

Nhìn thấy vậy Dạ Hàm tức giận nói:

- Tại sao đến lượt Thư Tiểu Ngữ ngươi lại bịt mắt lại?

Dương Khai nghe vậy thì ngoảnh đầu ra và nói:

- Người ta hoa đã có chủ rồi, nếu ta không bịt mắt lại, chi e lát nữa Trần huynh sẽ đến liều mạng với ta.

-Ồ.

Dạ Hàm gật đầu vẻ đồng tinh, dứt lời lại cười nói:

- Ngươi cũng biết điều đấy chứ.

- Chả thếthế các người cho ta là loại người gì, chẳng lẽ lại là một kẻ háo sắc sao? Đám nữ tử vẻ mặt có chút áy náy, cảm thấy như mình đã hiểu nhầm Dương Khai.

Hàn Tiểu Thất đang trong lúc áy này thì đột nhiên sắc mặt trầm lại và nói:

- Lúc nãycó phải ngươi cũng có thể bịt mắt lại?

Ép khống hồn trùng ra ngoài, chi cần chàng dùng tay và khu động chân dương nguyên khí là được rồi, mắt có nhìn hay không cũng không quan trọng, vốn không nghĩ đến điều này nhưng lúc này thấy Dương Khai làm như vậy Hàn Tiểu Thất lập tức cảnh giác.

Dương Khai không dám trả lời, vẻ mặt ngượng ngùng.

Thân thể mềm mại của Hàn Tiểu Thất run lên lẩy bẩy?

Chư nữ tử nhìn nhau, chợt cười lạnh rồi xông lên trước, một đống bàn tay trắng như phấn đánh ầm xuống.

Nửa giờ sau, một đám nữ tử oanh oanh yến yến người nói người cười đến tụ họp với người khác, Trần Học Thư chạy tới trước, kéo tay sư muội rồi vội hỏi:

- Thế nào, thế nào rồi?

Thư Tiểu Ngữ kể lại chuyện diễn ra vừa rồi.

Trần Học Thư liền nhìn Dương Khai đầy cảm kích. Việc làm giữ thể diện và tôn nghiêm cho cả đấng nam nhân của Dương Khai không thể nghi ngờ gì đã khiến Trần Học Thư phải cảm động.

Ngấng đầu lên thì thấy Dương Khai mặt mũi bầm dập, vô cùng nhếch nhác, lúc đó hắn không khỏi kinh ngạc:

- Dương huynh, huynh

Dương Khai gượng cười nói:

- vết thương nhỏ thôi, chi là vết thương nhỏ thôi.

- Đáng đời!

Tử Mạch đứng một bên cười hả hê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play