Không bao lâu sau đó Dương Khai liền cảm giác được nơi mà khống hồn trùng tồn tại, tâm thần vừa động thì lại càng trở lên cẩn thận, chân nguyên dương khí hóa thành thiên ti vạn lũ, bọc đánh về phía bọn khống hồn trùng, trước khi bọn chúng vẫn chưa có phản ứng gì liền bao vậy quanh chúng.

Sắc mặt Lệ Tâm Viễn bỗng nhiên đỏ bừng lên, hắn bây giờ chi là một phế nhân, có dòng nguyên khí cực nóng tràn vào nên có chút khó chống đờ, nhưng nghị lực người này rất mạnh, mặc dù bụng nóng như lửa thiêu nhưng vẫn mạnh mẽ cắn răng chịu đựng, một tiếng cũng không kêu, chi có gân xanh trên trán khiêu động, mồ hôi chảy ròng ròng.

Dương Khai nhìn hắn một cái rồi nói:

- Chịu khó một chút.

Đang nói thì chàng khiên động chân dương nguyên khí, từ từ ép bọn khống hồn trùng đã bị bao vây ra ngoài, bọn khống hồn tràng hiển nhiên là cũng không ngừng giãy dựa, càng làm Lệ Tâm Viễn đau đớn, thân là sư đệ, Tả Phương đứng một bên nhìn mà không đành lòng, tìm sắp nhảy lên đến cổ họng.

Khống hồn trùng rất nhanh chóng đã bị ép ra khỏi mọi vị trí trong đan điền, đến bước này thì cuối cùng Dương Khai cũng có thể buông tay chân xuống, không cần phải bị trói buộc gì nữa, chân dương nguyên khí đột nhiên tăng lên,

Không lâu sau đó mọi người đều có thể thấy rõ sở chỗ sườn bụng của Lệ Tâm Viễn đột nhiên nổi lên một điểm nhỏ, Dương Khai liền nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra và vạch một lỗ hổng nhỏ ở chỗ đó, rồi trực tiếp lôi bọn khống hồn tràng ra ngoài, đốt luyện thành tro.

Cùng lúc đó Lệ Tâm Viễn cũng không tự chủ được thì thở phào một hơi, rồi người mềm nhũn ngã xuống.

- Sư huynh!

Tả Phương thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, vội chạy đến đờ sư huynh dậy.

Một lát sau Lệ Tâm Viễn mới vẻ vô cùng yếu ớt mở mắt ra, rồi ha hả cười:

- Thật sự khó chịu nhưng cũng thoát khỏi rồi.

Thấy hắn bình a vô sự, tất cả mọi người đều như bỏ xuống được một tảng đá nặng ra khỏi người.

Dương Khai thì càng thấy tự tin hơn, chàng nhìn xung quanh rồi nói:

- Tiếp theo sẽ tới ai đây?

- Để tôi!

Trần Học Thư vội hô lên, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước mặt Dương Khai.

Lần đầu tiên thành công nên những lần tiếp theo Dương Khai tự nhiên càng thấy thuận lợi hơn, nhưng mà Trần Học Thư không giống với Lệ Tâm Viễn, trong người hắn vẫn còn chân nguyên, cho dù hắn có thả lỏng thân tâm thế nào thù chân nguyên này cũng sẽ tự chủ chống lại chân dương nguyên khí trong người Dương Khai, nên bất đắc dĩ Dương Khai đành phải vận chuyển nhiều nguyên khí hơn, phải mất thật lâu mới có thể đưa bọn khống hồn trùng ra ngoài.

Người này nối tiếp người kia, mười bảy mười tám người Đại Hán cũng đủ khiến Dương Khai mệt quá sức.

Liên tục giải quyết hơn nửa cuối cùng cũng chi còn lại mấy người nữ tử.

Đó là Dạ Thanh Ti của Tu La môn, Phong Thiển Ngân của Thủy Nguyệt đường, Thư Tiểu Ngữ của Ánh Nguyệt môn, còn có bốn thiếu nữ của Vạn Hoa cung.

Mấy người nữ tử ngoài cô nàng Dạ Thanh Ti xinh tươi nhất ra thì những người khác ai nấy đều mặt đỏ tía tai, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ rất ngượng ngùng.

Nguyên nhân không phải gì khác, chính là do lúc Dương Khai khiên dẫn bọn khống hồn trùng ra thì bàn tay đó của chàng che lên ở chỗ đan điền.

Đan điền, chính là chỗ bụng dưới, và cũng chính là vị trí của cái rốn tinh xảo Nghĩ đến đây chư nữ đều vô cùng ngượng ngùng.

Dạ Thanh Ti hé miệng cười duyên:

- Để ta trước cho, mấy tiểu cô nương các người thẹn thùng như vậy làm gì? Người ta cũng đâu có ăn thịt các người.

-Khụ khụ

Dương Khai vẻ mặt nghiêm trang.

- Đừng đùa giỡn ta nữa.

vẻ mặt đám nam nhân ở xung quanh cũng trở lên đầy kì quái.

Dạ Thanh Ti đến trước mặt Dương Khai khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt nàng như nước, miệng khẽ cười duyên rồi mạnh dạn chằm chằm nhìn Dương Khai, sau đó từ từ cởi cúc áo mình ra.

Cùm cụp, cùm cụp

Tiếng hít thở nặng nề vang lên.

Dạ Thanh Ti xinh tươi đầy đặn, nhìn cứ như la một quả đào mật chín mọng, dung nhan quyến rũ, dáng người duyên dáng, một người con gái phồng phao như vậy thì vô cùng hấp dẫn đối với các bậc nam nhân.

Mắt thấy nàng đang sắp tháo cởi áo ra, trước mắt lập tức sẽ mở ra một cảnh mỹ diệu, đám nam nhân đương nhiên là mắt không chớp chằm chằm nhìn, ai mà lại chịu bỏ lờ cảnh tình thái này.

- Khanh khách

Dạ Thanh Ti chẳng những không luống cuống, mà ngược lại còn liên miệng cười duyên.

Tiểu yêu tình! Đám nam nhân hơi thở nặng nề.

-Hả?

Hàn Tiểu Thất sắc mặt run lên nhìn khắp bốn phía.

- Ngươi hãy nhắm ngay mắt chó lại, nhắm mắt chó lại!

Thư Tiểu Ngữ không ngớt lấy tay che mắt sư huynh lại, Trần Học Thư thì sắc mặt đỏ bừng, mí mắt bị che thì liên tực nháy, trong lòng cứ như bị mèo cào vậy.

Dạ Thanh Ti cũng dừng động tác lại, cười mỉm nói:

- Cái người thật sự vẫn muốn ở lại sao?

- Ha hả

Đám người Tả Phương và Trữ Cảnh Sơn nghe vậy thì ngượng ngùng cười, liếm liếm môi nói:

- Bọn ta cứ nghĩ ngươi không ngại chứ.

- Nói láo!

Dạ Thanh Ti lườm hắn một cái.

- Giữ thể diện cho các người thôi, không hiểu biết gì cả, còn muốn ta đuổi các người

đi sao.

- Đi thôi đi thôi!

Tả Phương dìu Lệ Tâm Viễn, cùng với các nam nhân khác vội lánh đi.

Một trận than ngắn thở dài, không thôi nuối tiếc.

- Đừng kéo ta mà

Trần Học Thư nóng nảy, hắn bị Chu Bá cây tháp sắt này ôm thì không chút sức phản kháng chạy ra ngoài,

- Sư muội của ta còn ở đó, ta phải xem thế nào

- Ngươi cút xa một chút!

Thư Tiểu Ngữ không hết ngượng ngùng.

Đợi khi tất cả nam nhân đã lui ra khỏi trăm dặm, xác định là bọn họ không nhìn thấy gì nữa đám người nữ tử mới yên tâm.

Mặt Dương Khai điềm tình và tự nhiên nhìn Dạ Thanh Ti nói:

- Tiếp tục thôi.

Mặt Dạ Thanh Ti có chút đỏ ừng, cô hít sâu một hơi rồi mới khẽ cắn răng và tiếp tục cởi y sam ra.

Đôi mắt Dạ Hàm trừng to, khuôn mặt nhỏ như hỏa thiêu, lắp ba lắp bắp hỏi:

- Chúng ta đều phải như vậy sao?

Dương Khai vẻ mặt nghiên túc gật đầu.

Dạ Hàm nghe vậy lập tức bưng kín hai gò má:

- Có thể không cởi y phục không?

Dương Khai cau mày nói:

- Nếu các người không sợ xảy ra sơ xuất gì thì cũng được. Nhưng trực tiếp tiếp xúc thì ta sẽ càng dễ dàng khống chế nguyên khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play