"Hai người các ngươi!" Ôn Thính Vân thật sự muốn hộc máu. Hắn tự cho mình là kẻ xảo quyệt, không ngờ đôi vợ chồng này còn thâm hiểm hơn hắn. "Hai người các ngươi quá đáng."
"Binh bất yếm trá mà, chẳng phải ngươi cũng muốn dùng thuốc mê với chúng ta sao." Cố Vãn Nguyệt cười ha hả, không hề bị lời nói của Ôn Thính Vân ảnh hưởng. Nếu không phải họ thông minh, nhìn thấu mọi chuyện, thì người bị hại bây giờ chính là họ.
Tô Cảnh Hành ra tay khóa xương tỳ bà của hắn, quay sang nhìn Sở Phong: "Đưa hắn ra ngoài."
Cố Vãn Nguyệt nhắc nhở: "Đi xem Trình Hiên và Hạ Hà thế nào." Nàng không tin Hạ Hà, nên chuyện uống thuốc giải độc trước đó không hề tính đến hai người họ. Bây giờ, Trình Hiên và Hạ Hà mới là những người thực sự trúng thuốc mê.
Thanh Liên phi thân đi, đến trước mặt Trình Hiên kiểm tra một chút, còn Hạ Hà thì nàng không thèm nhìn. "Phu nhân, hai người họ không sao, chỉ là trúng thuốc mê, tạm thời ngất đi, đợi thuốc hết tác dụng sẽ tỉnh lại."
"Cứ đưa hai người họ vào phòng nghỉ trước đi." Cố Vãn Nguyệt lúc này còn có việc khác phải làm, không có thời gian để ý đến họ. Nàng đi đến bên cạnh Tô Cảnh Hành: "Phu quân, ta phát hiện Ôn Thính Vân giấu mấy kho hàng trong sân này, bên trong có không ít tiền của."
Tô Cảnh Hành nhìn bộ dạng tham tiền của nàng, biết nàng định làm gì, liền gật đầu, nở một nụ cười cưng chiều. "Nàng cứ yên tâm đi, ở đây cứ giao cho ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play