“Trong lòng nhi thần đều là đại nghiệp thống nhất Liêu Kim và Đại Chu. Tiền tuyến có Tần Gia Quân và Ngụy Gia Quân chèo chống. Nếu như lúc này nhi thần tuyển tú vào Đông Cung, để tướng quân Tần biết được, chẳng phải sẽ làm rối loạn lòng thần sao?”
“Hắn liều sống liều chết ở tiền tuyến chiến đấu đánh thiên hạ cho Đại Chu, nhi thần lại ở hậu cung tầm hoan tác nhạc. Hành vi không ra gì như thế, thật đúng là súc sinh. Sao nhi thần có thể khiến Tần tướng quân buồn lòng được.”
“Thay vì hao tổn vào việc tuyển tú, thì không bằng dùng tiền đó, gửi tới cho các dân chúng chịu khổ vì chiến loạn. Chỉ có bách tính an ổn, thì mới có thiên hạ thái bình.”
Minh Sùng Đế nghe thấy lời phản bác vang dội của hắn, lại lập tức cảm thấy đau đầu.
Đồ hỗn trướng này!
Rõ ràng là chính mình có vấn đề, còn khôi đại nghĩa thiên hạ ra nói đường đường chính chính như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không tìm được sơ hở.
Mà nếu như lời này thật sự bị truyền đi, thì chẳng phải hắn sẽ bị dân chúng mắng thành “không ra gì” sao sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT