Những binh sĩ này đều được xếp vào quân đội Đại Chu. Càng không biết xấu hổ hơn chính là, Ngụy Nguyên Thanh đứng trên tường thành, nói khoác mà không biết ngượng: “Các tướng sĩ, mặc kệ các ngươi là con dân Đại Chu, hay là con dân Liêu Kim. Từ một khắc này, các ngươi chính là con dân của Đại Chu ta.”
“Xưa nay quân chủ Đại Chu ưa chuộng hòa bình, hiểu rõ chiến tranh được đắp nên từ thống khổ của dân chúng, là đắp nên từ nỗi khổ thê ly tử tán (vợ con lạc mất). Đại Chu ta không muốn chiến, là Hoàng Thất Liêu Kim ép chúng ta, khiến chúng ta không thể không cầm vũ khí lên.”
“Một trận Hoài Dương, một khi khai hỏa, khó tránh khỏi thương vong. Các ngươi có từng nghĩ tới, trận này, có thể sẽ làm người thân các ngươi chết ở đây? Vương Thất Liêu Kim sẽ cho các ngươi vinh dự vô thượng, nhưng ai sẽ thương cảm cho người thân sau lưng các ngươi?”
“Mẹ già của các ngươi trông mong các ngươi về nhà. Vợ con các ngươi khát vọng được sống trong yên ổn. Con của các ngươi hi vọng có được một tuổi thơ hoàn chỉnh. Người đều chết cả rồi, chúng ta còn cần mấy thứ vinh quang vô thượng này để làm gì?”
“Chúng ta muốn, không phải là chiến tranh, không phải là tử vong, mà là về nhà!” Ngụy Nguyên Thanh giơ trường thương trong tay lên, giọng nói vang dội. Trong lúc này, lời nói của hắn bất tri bất giác cảm nhiễm dân chúng trong Thành Hoài Dương, cảm nhiễm đại quân đóng giữu trong Thành Hoài Dương.
Sau lưng Ngụy Nguyên Thanh, chính là thê tử, con cái, người nhà của đại quân Hoài Dương.
Ai mà không muốn đoàn tụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT