Ngụy Nguyên Thanh ngồi trên lưng ngựa, tay nâng lệnh bài của thủ tướng quân doanh, cũng lệnh thư vào trấn, nói với binh sĩ trên thành: “Ta là Ngụy Nguyên Thanh – thủ tướng của Quân Ngụy. Mau mở cổng thành, chúng ta muốn vào Trấn Nam Sa.”
Binh lính thủ thành liếc mắt nhìn xuống, khinh thường hừ lạnh một tiếng. Trong mắt bọn hắn, Quân Ngụy đã sớm ngã xuống vào ba năm trước. Một đội này tính là Quân Ngụy gì chứ.
Đến Nam Cảnh ba năm cũng không hạ được người Liêu Kim, còn dám tự xưng là thủ tướng. Bọn hắn thấy, Ngụy Nguyên Thanh này chính là con rùa đen rụt đầu. Ngay cả dũng khí xuất chiến liên tục cũng không có, lấy gì tới đánh Liêu Kim.
“Thật ngại quá, lão gia nhà chúng ta nói gần đây quân địa di động quá nhiều. Vì để đảo bảo an toàn cho dấn chúng trong Trấn Nam Sa, tạm thời phong tỏa cổng trấn, không ai được ra vào. Nếu như thật sự có việc gấp, vậy kín xin Ngụy tướng quân viết một lá thư, chúng ta sẽ giúp Ngụy tướng quân đưa thư tới tay lão gia. Chỉ có khi được lão gia đồng ý, thí các ngươi mới có thể vào Trấn Nam Sa.” Nam tử đang diễu võ dương oai kia chính là người Mã gia.
Tần Mạn Ca nhỡ rõ Trấn Nam Sa là cứ điểm vận lương. Luật pháp Đại Chu quy định, không phải chuyện tất yếu, thì không được đóng cửa đường vận lương, làm trễ nãi quan lương vận chuyển.
Người trên thành này cũng có phần quá khoa trương rồi, ngay cả Quân Ngụy cũng không để vào mắt. Nếu không phải nàng tự mình đến một chuyến, thì không biết là còn có loại chuyện này.
Nàng nhanh chóng bước ra khỏi xe ngựa, hỏi: “Trên thành là người nào, xưng tên ra!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play