Tạ Diệu Lan nín thở đi qua, ánh mắt rơi trên mặt Tần Thiên Kiệt.
Khuôn mặt vốn thanh tú tuấn dật ngày thương, nay lại xanh xanh tím tím đấy vết máu tụ. Đặc biệt là chỗ khóe mắt trái, sưng cao lên một khối.
Coi như là ca ca Tạ Tầm của nàng đánh, thì cũng không thể hủy khuôn mặt của hắn thành như vậy. Cơ hồ có thể dùng thay một gương mặt khác để hình dung. Khuôn mặt gầy gò sưng to, rất là tiều tùy.
Tạ Diệu Lan cho là mình đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Tần Thiên Kiệt, Tạ Diệu Lan liền muốn hỏng mất.
“Thiên Kiệt!” Tạ Diệu Lan nhào tới, ôm lấy người hắn đau lòng khóc lớn: “Ta là Diệu Lan, ta tới rồi.”
Nàng nắm tay hắn, khóc không thành tiếng, khóc rất lâu mới thoáng ngừng được một chút.
Lúc ngầng đầu nhìn thấy mặt của Tần Thiên Kiệt, Tạ Diệu Lan lại không khống chế được mà nghẹn ngào. Đối mặt với Tần Thiên Kiệt hầy như không còn lại chút sự sống nào này, nàng không biết nên làm thế nào mới phải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play