Tạ Diệu Lan vừa bị Tần Thiên Kiệt đẩy qua một bên, Tạ Tầm liền vứt kiếm, một quyền đánh lên mặt Tần Thiên Kiệt.
Tạ Diệu Lan hét lên một tiếng, Tạ Tầm liền lấn người mà lên, đè Tần Thiên Kiệt xuống đất đánh. Tần Thiên Kiệt không hề đánh trả, để mặc cho Tạ Tầm tùy ý đánh chửi.
Tạ Diệu Lan bị dọa sợ, nàng chạy tới kéo tay Tạ Tầm, vừa khóc vừa mắng hắn: “Tạ Tầm, huynh mau dừng tay, huynh không hiểu gì cả. Nhị ca không có sai, là muội cam tâm tình nguyện chờ huynh ấy. Huynh mau dừng tay, mau dừng tay.”
Tạ Tầm thả Tần Thiên Kiệt, liền bị Tạ Diệu Lan đẩy ra.
Tạ Diệu Lan ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt đầy vết thương của Tần Thiên Kiệt, đỡ hắn dậy, khóc ròng nói: “Sao huynh không đánh trả. Huynh nói xem có bị ngốc hay không? Huynh ấy đánh hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
Trên mũi hắn còn có vết máu chảy, miệng cũng hơi sưng lên.
Khiến Tạ Diệu Lan lần nữa hiểu được câu nói, roi đánh lên người hắn, nhưng đau tại lòng nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play