Tần Mạn Kiều siết chặt vòng tay, cúi đầu nhìn những trang sức còn lại trên bàn, nói: “Vòng tay ta có thể nhận, nhưng những vật này, muội lấy về đi thôi.”
“Vậy sao mà được? Chúng nó là một bộ, đều đã nói là Trăm Năm Hòa Hợp rồi, nếu tỷ chỉ lấy một cái, thì gọi là gì chứ? Chẳng phải là làm hỏng điềm tốt tồi sao?” Tạ Diệu Lan nói xong, lại cảm thấy lời này không thích hợp lắm, liền vội vàng “phi phi phi” vài tiếng, phủi phủi miệng mình: “Tỷ nhìn ta đi, đều bị tỷ làm gấp, ngay cả lời hay cũng không nói được.”
Tần Mạn Kiều cười khẽ: “Không nghiêm trọng như vậy mà, vậy thì vòng tay này liền gọi là…”
Nàng nhìn kỹ hoa văn trên vòng tay, đó là một đôi chim yến đang bay.
“Có rồi.” Tần Mạn Kiều sờ vòng tay, lại nói: “Yến Nhi Tân Hôn, Bỉ Dực Song Phi, đây chính là điềm tốt. Ta chỉ cần một cái vòng tay này thôi. Khuyên tai uyên ương, vòng tay vàng long phượng này, muội đều cất lại đi!”
Nàng đóng lại hộp trang sức, đặt lại trong tay tiểu tỳ sau lưng Tạ Diệu Lan.
Tạ Diệu Lan còn muốn đưa cho nàng, Tần Mạn Kiều liền trừng một cái: “Nếu như muội còn như thế, thì vòng tay này ta cũng phải trả về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play