“Không, ta không có!” Tần Nguyệt Hề dùng sức giãy dụa, nhưng người nàng ta bị Tần Thiên Lễ hung hăng giữ chặt, nàng ta không cam lòng nhìn về phía Bình Chương Vương, quát ầm lên, “Cha, con không có, con không có, là chính nàng, bây giờ con chỉ có thể dựa vào mình ngài, sao lại có thể hãm hại Lục muội muội ngay trước mặt cha được.”
“Đúng, ngươi sẽ không hại ta trước mặt, nhưng ngươi lại lén cha mẹ mà hại ta, tại Từ Thành vì sao ta lại đột nhiên bị bệnh, tất cả mọi người đều cho là ta bị nhiễm ôn dịch, nhưng sự thật là thế nào, cha, ngài có thể tự mình hỏi nàng, chờ sau khi ngài biết được chân tướng, thì có còn nghĩ muốn để nàng ta vào vương phủ hay không, nữ nhĩ cũng tuyệt sẽ không ngăn cản người.”
Tần Mạn Kiều lại nhìn hướng Trương Thị, nói: “Nương, người cũng chớ lại làm khó cha, ta tin tưởng cha là một người biết lý lẽ, sẽ cho ta một cái công đạo, cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa chốn về cho Tần Nguyệt Hề.”
Nói xong, Tần Mạn Kiều đã bắt lấy tay Sở Nghiêu nói: “Chân ta đau quá.”
Đôi mắt Sở Nghiêu trầm xuống, đã cúi người ôm ngang Tần Mạn Kiều lên, sau đó lạnh lẽo đảo mắt qua phương hướng Tần Nguyệt Hề, ngữ khí lương bạc: “Bình Chương Vương, tính mệnh của Kiều Kiều là do cô liều chết cứu về, nếu như ngươi không chân quý nàng, vậy bây giờ cô sẽ đưa nàng về Đông Cung.”
“Thái Tử điện hạ.” Tần Thiên Lang sợ hết hồn, hắn biết Sở Nghiêu có thể làm được, liền tiến lên một bước nói: “Điện hạ cứ yên tâm, trong nhà vi thần có bốn người con cháu Tần gia, dù thế nào cũng sẽ không để Kiều Kiều có chút sơ xuất, vi thần cũng cam đoan với ngài, chắc chắn để Kiều Kiều hoàn hảo không chút tổn hao gả vào Đông Cung.”
Tần Mạn Kiều cào nhẹ mất cái lên ngực Sở Nghiêu, trong đôi mắt mang theo vài tia cầu khẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT