Tiểu Quý Dư khóc thật sự thảm, Ôn Khinh cảm thấy ngực mình đều bị nước mắt của hắn làm ướt, cậu nhẹ giọng dỗ dành: “Ta biết Tiểu Quý Dư ngoan nhất.”
“Tiểu Quý Dư so với trẻ con nhà người khác còn ngoan hơn.”
“Ta sẽ không đi.”
Tiểu Quý Dư gắt gao ôm lấy Ôn Khinh, nước mắt nước mũi dính đầy cả khuôn mặt, hắn nghẹn ngào nói: “Mẫu thân sẽ đi.”
Ôn Khinh há miệng, định nói sẽ không, rất nhanh ý thức được chữ “đi” của Tiểu Quý Dư và chữ “đi” của mình không phải cùng một ý nghĩa. Ý của cậu bé là không rời khỏi tòa lâu đài cổ này.
Tiểu Quý Dư bây giờ có bộ dạng như vậy, rõ ràng là đã biết chuyện gì đó. Tư Không rốt cuộc đã nói gì với hắn? Hay là đã làm chuyện gì?
Ôn Khinh nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Quý Dư. Cậu suy ngẫm một lát, nghi ngờ có phải Tiểu Quý Dư đã biết chuyện lần trước mình ra ngoài đi dạo không? Ôn Khinh nghĩ nghĩ, thấp giọng dỗ dành: “Lần trước sau khi ta rời khỏi đây không phải lại về rồi sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT