Được sự khẳng định của Quản gia, Ôn Khinh thở phào một hơi. Hiểu ý là tốt rồi. Ôn Khinh trở mình, nhìn về phía Quản gia đang đứng ở mép giường. Quản gia lẳng lặng đứng đó, không cần làm gì cả, cậu liền có một loại cảm giác an toàn khó hiểu. Ôn Khinh thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Rất nhanh, buồn ngủ dâng lên, dần dần chìm vào mộng đẹp. Đêm nay, Ôn Khinh hiếm hoi ngủ một giấc ngon lành. Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, không có bất kỳ khó chịu nào, cũng không muốn ngủ nướng, phảng phất như ngủ đủ rồi, tinh thần mười phần.
Ôn Khinh mở to mắt, nhìn vẫn như cũ đứng ở mép giường Quản gia. Hắn mặc chiếc áo khoác tối hôm qua, cơ thể dường như vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc Ôn Khinh đi vào giấc ngủ, ngay cả đi cũng không đi một bước. Ôn Khinh dụi dụi mắt, ngồi dậy hỏi: “Ngươi cứ như vậy đứng cả đêm sao?”
Quản gia đáp lời, xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo. Hắn cầm quần áo, nhàn nhạt hỏi: “Cần giúp ngài thay quần áo không?”
“Không cần, ta tự mình mặc,” Ôn Khinh dừng một chút, tiếp tục nói với hắn, “Ngươi có thể ngồi.”
Đáy mắt Quản gia lóe lên ánh sáng xanh lam: “Ta sẽ không mệt, phu nhân.”
Ôn Khinh sững sờ, cũng đúng, Quản gia là một người máy. Cậu không nói gì nữa, liếc mắt nhìn gương. Trông vẫn là một tấm gương bình thường. Ôn Khinh vén chăn lên, tay cởi quần áo không dừng lại. Mấy ngày nay trôi qua, cậu đã quen với việc Quản gia nhìn mình lúc thay quần áo. Ôn Khinh nhanh chóng mặc xong y phục, đứng lên, nhìn quần áo trên người Quản gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT