Cuối tuần khẳng định sẽ phát sinh chuyện gì. Phó Nhiên Tu đang làm người chơi, làm tất cả mọi người chuẩn bị trước. Lông mi Ôn Khinh run rẩy, véo chặt lòng bàn tay.
“Đinh linh linh ——” tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên. Mọi người một tổ ong mà rời đi phòng học, hi hi ha ha mà cười, âm lượng giọng nói so bình thường cao hơn rất nhiều, thoạt nhìn hưng phấn cực kỳ. So với nghỉ ngơi, chuyện cuối tuần càng làm cho bọn họ chờ mong.
Trên bục giảng Phó Nhiên Tu thu dọn xong bài thi, xoay người rời đi phòng học. Ôn Khinh ở trên chỗ ngồi ngồi một hồi lâu, chờ tất cả mọi người rời đi, phòng học chỉ còn lại có mấy cái người chơi sau, mới chậm rãi đứng lên, đi về phía những người khác. Trương Dương đạp một chân vào ghế dựa của bạn cùng bàn, mắng: “Mẹ nó, cuối tuần bọn họ khẳng định sẽ làm chuyện.” Ôn Khinh gật gật đầu.
Hứa Viện cùng Trần Tĩnh sắc mặt trắng bệch, nhịn không được hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?” Trương Dương bực bội mà gãi gãi đầu: “Đạo cụ không thể dùng, cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.” “Mẹ nó, nếu không chúng ta tùy tiện bắt được một cái cư dân nguyên gốc ép hỏi.” Giang Ngôn ngáp một cái, lười biếng mà nói: “Trừ bỏ Phó Nhiên Tu, những người khác đều là kết bè kết đội, không có người lạc đơn.” Ôn Khinh sửng sốt, hắn không có quan sát cẩn thận như vậy, nhưng là lúc này Giang Ngôn vừa nói, nhớ lại tới thật là loại tình huống này. Trương Dương nhìn nhìn hai nữ sinh, lại nhìn nhìn cánh tay chân mảnh khảnh của Ôn Khinh, quay đầu hỏi Giang Ngôn: “Hai chúng ta có thể đối phó một cái chứ?” Giang Ngôn khẽ cười một tiếng: “Có thể là có thể, bất quá nào đó chuyện không phải dựa sức trâu có thể giải quyết.” “Liền tính bọn họ muốn nói, bọn họ thật sự có thể nói ra được không?” Sắc mặt Trương Dương thay đổi. Giang Ngôn nhìn quét một vòng thần sắc mấy người, xoay người nói: “Cùng với hiện tại suy nghĩ lung tung, không bằng chuẩn bị những thứ đến lúc đó phải dùng.” “Ta đi siêu thị.” Trước mắt không có manh mối, đoán mò vô dụng, chỉ là đang lãng phí thời gian.
Ôn Khinh liền cũng đi theo đi siêu thị. Thứ sáu liền nghỉ, tối thứ năm siêu thị có rất ít người, chỉ có lác đác mấy học sinh đang mua bữa ăn khuya, quầy thu ngân cũng chỉ có một dì đang phụ trách. Ôn Khinh mua chút bánh quy chocolate linh tinh liền mang theo đồ vật, ở siêu thị xoay một vòng lớn, đều không có tìm được băng vải, Vân Nam Bạch Dược những loại dược phẩm linh tinh.
Hắn đi đến bên quầy thu ngân, hỏi dì đang cắn hạt dưa: “Dì, siêu thị không có thuốc sao?” Dì nghi hoặc: “Băng keo cá nhân sao?” Ôn Khinh lắc đầu: “Không phải, thuốc bình thường khác dùng cho ngoại thương.” Dì sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Vậy phải đi phòng y tế mua, chúng ta nơi này không bán.” Ôn Khinh lên tiếng, còn muốn nói cái gì, phía sau đột nhiên bay tới một luồng nước hoa nồng đậm. Là mùi nước hoa của Giang Ngôn. Giây tiếp theo, trên vai Ôn Khinh có thêm một bàn tay, bên tai vang lên tiếng cười ngâm ngâm của Giang Ngôn: “Ôn Mãnh, ta thấy rồi.” “Thấy cái gì?” Ôn Khinh nghiêng đầu hỏi.
Giang Ngôn không có trả lời, trực tiếp đem hắn kéo đến một cái kệ để hàng cách đó không xa, khẽ nâng cằm, ý bảo hắn hướng quầy thu ngân mà xem. Ôn Khinh giương mắt nhìn qua, thấy Vương Phong cùng ba bốn học sinh khác đi vào siêu thị. Bọn họ vây quanh bên cạnh dì ở quầy thu ngân, cười hì hì nói: “Dì, chúng ta tới.” “Dì ơi, đồ của dì mang đến chưa?” “Mang đến mang đến,” dì lấy ra một đoàn báo chí, đặt lên mặt bàn, dặn dò mấy người, “Các ngươi cẩn thận một chút, cắt trái cây đừng cắt vào tay.” “Biết rồi ạ.” “Dì yên tâm, đao công của cháu rất tốt.” “Cháu ở nhà vẫn luôn giúp mẹ nấu cơm.” ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play