Nghe được Ôn Khinh nói, Tống Huyền thần sắc bất biến, hỏi ngược lại: “Ngươi thích chó sao?” Ôn Khinh sửng sốt, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại ý tứ của những lời này. Tống Huyền lại hỏi: “Thích sao?” Ôn Khinh không muốn phản ứng hắn, quay đầu bỏ đi. Thấy thế, Tống Huyền đôi tay chống ở trên bồn rửa mặt, đem Ôn Khinh vây ở bên bồn, lại hỏi một lần: “Thích sao?” Hai người đứng gần nhau, Ôn Khinh thoáng vừa động, phía sau lưng là có thể dán lên thân thể Tống Huyền.
Hắn liếc mắt cánh tay rắn chắc của Tống Huyền, đi về phía trước tựa vào bồn rửa mặt, cắn răng nói: “Thích!” “Được rồi sao?” Tống Huyền nâng lên mí mắt, thẳng tắp mà nhìn Ôn Khinh: “Ta cũng có thể rất chó.” Ôn Khinh: “???” Thứ gì? Hắn kinh ngạc nhìn Tống Huyền trong gương: “Ta, ta nói là con chó thật sự!” Loài động vật chó! Cánh mũi Tống Huyền khẽ nhúc nhích, mùi hôi của người phụ nữ kia trên người Ôn Khinh vẫn còn, lại nồng lại nặng, che khuất hương ngọt vốn có của hắn.
Ôn Khinh cảm nhận được tiếng hít thở bên tai, hơi thở ấm áp thổi tới trên vành tai. Lông mi hắn run rẩy, nhìn chiếc gương phía trước, cảnh tượng trong gương chiếu ra như thể Tống Huyền từ phía sau lưng ôm hắn, liễm mặt mày, nghiêm túc mà lắng nghe hắn. Đáy lòng Ôn Khinh dâng lên một luồng bực bội, giơ tay cho Tống Huyền một cái cùi chỏ: “Chó cũng chưa nghe lén như ngươi!” Nói xong, hắn lại dẫm chân Tống Huyền: “Tránh ra!” Tống Huyền nhìn vẻ hơi táo bạo của hắn, ý thức được Ôn Khinh không thích tư thế từ phía sau lưng này, liền buông tay ra.
Ôn Khinh xoay người, mới vừa đi một bước, chỉ thấy Tống Huyền duỗi chân chặn đường. Khi đưa lưng về phía còn tốt, nhưng khi nhìn thẳng Tống Huyền, Ôn Khinh càng có thể rõ ràng mà cảm nhận được chênh lệch chiều cao cũng như sự khác biệt về thể chất của hai người. Ôn Khinh nhíu mày: “Ngươi còn muốn làm cái gì?” Tống Huyền không nói gì, trực tiếp dùng hành động nói cho hắn còn muốn làm gì.
Hắn tiến lên một bước, chống mũi chân Ôn Khinh, cúi đầu, ngửi ngửi cổ áo của hắn. Đều ở trên cổ áo, sao có thể hôi lâu như vậy... Tống Huyền nheo lại đôi mắt, đen mặt hỏi: “Ngươi cũng sờ cái con đàn bà hôi hám kia?” Ôn Khinh: “...” Cứ nhiên còn đang suy nghĩ chuyện sờ soạng...
Ôn Khinh trầm mặc một lát, bài trừ hai chữ: “Không có.” Tống Huyền chất vấn: “Vì cái gì có thể hôi lâu như vậy?” Ôn Khinh: “... Tóc nàng vướng vào nút thắt của ta.” Tống Huyền nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn. Ôn Khinh sắp bị hắn phiền đ·ã ch·ết, nhịn không được hỏi: “Ta sờ ai quan hệ gì đến ngươi!” “Ta thích sờ ai thì sờ!
Muốn sờ ai thì sờ!” Nghe được lời này, Tống Huyền nheo lại đôi mắt, tiến lên một bước. Ôn Khinh b·ị b·ắt lùi về phía sau, phía sau lưng dựa vào trên tường. Hắn nhấc chân muốn đi sang bên kia, nhưng động tác của Tống Huyền lại nhanh hơn một bước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT