Hứa Gia Ngôn lòng đầy thắc mắc, không biết Hứa Huấn định dẫn mình đi đâu. Cậu bé nghĩ Hứa Huấn lại muốn đi ăn món gì ngon, vì từ khi quen ba ba mới, cậu đã dần phát hiện ra ba mình có máu tham ăn.
Ba ba chuyển đến chưa lâu nhưng đã nắm rõ các món ngon quanh khu họ ở, thậm chí còn biết rất nhiều công thức nấu ăn ngon.
Có lần, cậu bé làm một món ăn quen thuộc theo công thức của ba, kết quả hương vị lại ngon hơn hẳn món cậu tự làm trước đây. Hứa Gia Ngôn cảm thấy có lẽ đồ ăn ở nhà hàng bên ngoài cũng không ngon bằng món cậu tự nấu theo lời ba chỉ bảo.
Tuy nhiên, có một điều khó hiểu là dù ba nắm giữ rất nhiều công thức, tài nấu nướng lại giống như anh đã thú nhận ban đầu: trừ mì trứng, các món khác về cơ bản đều là "thuốc độc". Dù nhìn có vẻ hấp dẫn, nhưng chỉ người nếm thử mới biết hương vị “phản nhân loại” đến mức nào.
Nhớ lại lần “may mắn” ăn phải món Hứa Huấn nấu, Hứa Gia Ngôn tái mặt. Đó thật sự là một cơn ác mộng không thể nào quên, chỉ cần nghĩ đến là cậu đã mất hết khẩu vị.
Nhưng lãng phí thức ăn là hành vi không tốt. Cậu bé nhìn vào bát mì của mình và tăng tốc ăn hết.
Hứa Huấn thấy cậu bé đột nhiên ăn nhanh hơn, nghĩ rằng cậu đang tò mò về địa điểm sắp đến nên mới vội vàng như vậy. Anh cũng ăn nhanh hơn, và chỉ một lát sau, cả hai đã ăn xong bữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play