“Em…” Lưu Mỹ Vân khựng lại, rồi giọng mềm xuống:
“Học vẽ thì có tương lai gì chứ, chẳng phải em chỉ muốn tốt cho nó thôi sao?”
“Tốt cho nó?” Ông lão cau mặt:
“Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi. Ta vẫn còn tỉnh táo lắm, chưa có lẫn đâu. Nếu ai làm ta bực mình, thì tất cả cút hết cho ta!”
Dù bệnh nặng, khí thế của ông vẫn không giảm, làm hai người kia biến sắc. Đúng lúc đó, Thẩm Huyên bưng canh gà đi vào. Vừa thấy cô, Lưu Mỹ Vân lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Huyên Huyên đúng là hiếu thảo ghê, trước giờ có mấy khi thấy cô đến thăm ông đâu.”
Giọng mỉa mai khiến ánh mắt ông lão trở nên lạnh lùng, làm bà ta im bặt, tức tối bỏ ra ngoài. Trong bụng vẫn nghĩ ông bệnh nên hồ đồ, thà thân thiết với người ngoài còn hơn tin gia đình.
Thẩm Huyên coi như không nghe thấy, vừa lấy canh gà ra vừa cười:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play