Tông Chính đã nhiều năm không đến thành phố này, trong ấn tượng của anh, nó chỉ là một thành phố nhỏ không mấy nổi bật ở phía Bắc. So với những đô thị hiện đại như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, nó không nổi tiếng, nhưng lại là một cố đô văn hóa có lịch sử lâu đời.
Trận tuyết đầu mùa năm nay đến khá sớm, gần như cùng lúc với thủ đô. Khi trở về từ sân bay quốc tế Đại Hưng, anh đã dính đầy tuyết gió. Đứng trước cửa căn phòng trọ chật chội, nước tuyết tan chảy đã nhuộm một mảng màu đỏ sẫm trên thảm trải sàn. Trong phòng trống rỗng, hơi ấm nóng hầm hập như vẫn còn đang là đầu hè.
Anh mơ hồ nhớ lại đêm trước khi rời Bắc Kinh, Tông Bỉnh Lương đi đi lại lại trong phòng đầy lo lắng, miệng không ngừng than phiền, mắng mỏ, chửi trời chửi đất, thậm chí còn hy vọng có thể hòa giải với nhà họ Đàm.
Người vợ kế Đặng Phương đứng bên cạnh khuyên: "Ông đừng như vậy nữa, sự việc đã đến nước này..."
"Đến nước này, bà chỉ biết nói đến nước này!" Ông ta giận tím mặt, chỉ vào mũi bà mà mắng té tát: "Nhà họ Đặng các người không phải giỏi lắm sao? Ngày thường cưỡi trên đầu tôi tác oai tác quái, sao vừa có chuyện là bố bà với anh bà lại chết cứng như vậy, không dám ho he một tiếng?!"
Đặng Phương ngày thường oai vệ nay đuối lý, ấp úng không nói được gì. Bố con nhà họ Đặng đều là người tinh ranh, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, làm sao có thể vì bà mà trở mặt với nhà họ Đàm?
Tông Bỉnh Lương cũng hiểu đạo lý này, nhưng lúc này ông ta cần có một lý do để trút bỏ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng. Sau đó, ông ta mắng chửi quá nặng, Đặng Phương không chịu nổi đôi co vài câu, hai người đánh nhau. Tông Chính đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, giống như xem một vở kịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT