[ Huyết chảy dọc bậc thang một đường uốn lượn, vạn hoa nhuộm đỏ, không ai ngờ rằng ngay cả khi tập hợp sức mạnh của các tiên nhân, cũng không thể lay chuyển Chúc Thiên Linh dù chỉ một chút ]

[ Y nắm kiếm, trong ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng của mọi người, đã phá hủy phong ấn cuối cùng của ma quật ]

[ Từ đó, vạn ma xuất thế, thế gian không còn ngày yên bình ]

“Vậy ra, nhiệm vụ của tôi là cảm hóa phản diện Chúc Thiên Linh?”

Bên cạnh giá nến, một nam tử với vẻ ngoài tuấn tú cắt bấc đèn, ánh sáng ấm áp mờ dần, dừng lại trên mái tóc bạc xõa dài của hắn, phản chiếu như vảy cá.

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu hắn: 【Ngài cũng có thể chọn công lược các phản diện có cấp độ ưu tiên thấp hơn để tích lũy kinh nghiệm và tinh tiến tu vi.】

【Lưu ý, chỉ có 1 suất cảm hóa Chúc Thiên Linh thành công, xin ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ.】

"A, nói cách khác" Giả Tưởng nhạo báng, đôi mắt đa tình kia lại không chứa chút cảm xúc nào, “Ở đây không chỉ có mình tôi là người xuyên không, đúng không?”

Hắn tùy ý buông kéo xuống, lướt qua tấm màn sa: “Hmm, để tôi nghĩ xem, tên thị vệ được phái đến giám sát tôi kia cũng là người xuyên không à?”

Mặt dây chuyền trừu tượng buộc trên chuôi kiếm của tên người hầu kia chợt lóe qua trước mắt, Giả Tưởng cười một cách chân thành, từ từ ngồi xuống bên mép giường.

“Cảm hóa thành công, có lợi ích gì cho tôi?”

【Ngài có thể trở về thế giới hiện thực.】

Thế giới hiện thực?

Giả Tưởng hừ lạnh một tiếng.

Nghĩ đến tên đạo sư tư bản mặt mày khó coi ở kiếp trước, Giả Tưởng sôi máu. Nếu không phải duyên hết, làm sao hắn lại tức giận đến đột quỵ, tạ thế?

Nhưng hắn ở thế giới hiện thực không thân thiết với ai, chết rồi thì cũng chết rồi, khi mở mắt ra lần nữa, Giả Tưởng đã xuyên vào một cuốn sách.

Đây là một cuốn tiểu thuyết sảng văn kiểu Long Ngạo Thiên của trang nào đó, nam chính Tiêu Ngao từ một người không thể tu luyện, ti tiện đến mức ai cũng khinh thường ở Đông Khâu, đã vươn lên thành tiên chủ thống nhất Tứ Cảnh. Mặc dù hơi sáo rỗng, nhưng diễn biến như vậy cũng không tệ. Vấn đề chỉ xuất hiện khi —

Phản diện cuối cùng Chúc Thiên Linh mất kiểm soát.

Mặc cho Tiêu Ngao có được bao nhiêu kỳ ngộ, cầm bao nhiêu hack, hắn vẫn bị Chúc Thiên Linh đánh cho tơi tả. Cuối cùng, trong trận đại chiến bảo vệ phong ấn ma quật, hắn đã bị Chúc Thiên Linh chém giết

Tuyến thế giới hoàn toàn sụp đổ.

Chúc Thiên Linh là thánh thần phương nào? Sao còn giống hack hơn cả nam chính?

Ý thức thế giới phân tích rất lâu, rồi đưa ra một kết luận — thảm.

Chúc Thiên Linh quá thảm.

Là con trai ruột của Châu Chủ Nhận Châu, Chúc Thiên Linh từ khi sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi vì đôi đồng tử đỏ quỷ dị, từ nhỏ đã sống một cuộc đời không bằng heo chó. Y dựa vào một lòng hận thù mà bò lên đỉnh cao, cuối cùng chỉ là để trả thù xã hội, mở ra ma quật.

Vậy phải làm sao đây?

Phương pháp mà ý thức thế giới nghĩ ra cũng rất đơn giản và thô bạo — cảm hóa Chúc Thiên Linh.

Trao cho Chúc Thiên Linh sự ấm áp, cứu y khỏi vũng lầy đau khổ, để y cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này. Sau đó, dựa vào tình yêu và thuyết giảng, làm cho Chúc Thiên Linh quay đầu là bờ, mọi người cùng nhau xây dựng một cái kết viên mãn.

Để nâng cao tỷ lệ thành công, ý thức thế giới lại bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng —

Thể xác của các nhân vật nền, những linh hồn không nơi nương tựa, cùng với phần thưởng hấp dẫn là được trở về hiện thực.

Đội quân cảm hóa Chúc Thiên Linh cứ thế mà ra đời.

Nguyên chủ mà Giả Tưởng xuyên vào là Văn Nhân Tưởng, hoàng tộc Bắc Xuyên. Mặc dù cũng không thể tu luyện như nam chính Tiêu Ngao, nhưng đãi ngộ lại khác một trời một vực, cuối cùng đã chết trong loạn lạc của Tứ Cảnh.

"Đổi phần thưởng khác đi. Nếu tôi cảm hóa Chúc Thiên Linh thành công, hãy để tôi tránh được cái chết đó" Giả Tưởng ôn hòa thương lượng với hệ thống.

Chưa kịp đợi hệ thống trả lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thông báo của thị nữ.

“Công tử, Quản sự Vương vừa phát hiện một người ăn mày ở hậu viện, tình trạng đặc biệt, không biết xử lý thế nào, xin ngài đến định đoạt.”

Hậu viện phủ hạt nhân Bắc Xuyên.

Tuyết bay lất phất trên bầu trời, hai tên người hầu, một người cầm đèn, một người bưng khay, vây quanh thiếu niên đang nằm úp sấp trên tuyết.

Đôi mắt thiếu niên mơ màng, bị lạnh đến mất hết tri giác, bụng đói cồn cào. Lạnh nóng đan xen, ý thức mơ hồ.

Y hé mắt, bên tai vang lên tiếng người hầu thì thầm.

“Thật xui xẻo! Đêm tuyết lớn thế này còn phải đợi người, tên ăn mày này đến thật không đúng lúc.”

“Ta đã bảo ta tự sắp xếp là được rồi, lại cứ đi làm kinh động Quản sự, giờ thì lại đến tay công tử.”

“Haiz! Ngươi không thấy đôi mắt đỏ đó của y sao, đáng sợ thật!”

“Vậy ngươi...”

Trên nền tuyết chợt vang lên một tràng ho sặc sụa, tên người hầu cầm đèn lo lắng cúi người hỏi: “Cậu bé, không sao chứ?”

【Vậy phải làm sao đây? Văn Nhân Tưởng mà tới, tôi còn làm sao mang Chúc Thiên Linh đi được?】

Giọng nói của tên người hầu cầm đèn vang lên từ sâu trong đầu Chúc Thiên Linh, phủ một lớp hơi nước, lơ lửng quanh quẩn trong hộp sọ y

Ngón tay Chúc Thiên Linh cuộn lại.

A, quả nhiên, lại là người xuyên không.

Bất cứ ai nhìn thấy đôi đồng tử đỏ bất tường này của y đều sẽ giống như Quản sự vừa rồi, sắc mặt trắng bệch, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà đâm vào người y, chứ không phải hỏi han ân cần như vậy.

Chúc Thiên Linh chán ghét trò chơi cứu rỗi mà họ nói, nếu những kẻ xuyên không này có một chút chân tình, y đã không phải chạy trốn trong băng tuyết để tránh bị truy bắt, đến mức dốc hết sức lực cuối cùng, cùng đường phải chui vào một cái lỗ chó, rồi ngã gục trong sân sau của một phủ đệ giàu có vô danh.

Những kẻ xuyên không này chỉ biết giương cao ngọn cờ cứu vớt y, làm cuộc sống của y trở nên tồi tệ hơn

Bề ngoài thì từ bi như Bồ Tát, nhưng tiếng lòng lại đầy rẫy những dục vọng dính nhớp.

Chúc Thiên Linh mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Này! Ngươi định làm gì?" Tên người hầu bưng khay thấy đồng bạn buông đèn xuống, vội vàng giữ lại, “Ngươi không biết tính tình của công tử ta sao! Nơi đây không phải Bắc Xuyên, ngươi đừng tìm chết!”

“Công tử Bắc Xuyên thì sao? Ở Nhận Châu, hắn còn dám ương ngạnh như khi ở Bắc Xuyên à? Ngươi...”

“Ồ? Ta không dám gì?”

Một giọng nói từ xa vọng lại, thanh âm lạnh lẽo, còn băng giá hơn cả sương đầu cành cây ba phần.

Tên người hầu cầm đèn nghe thấy giật mình, không khỏi rùng mình.

Chúc Thiên Linh gắng gượng nâng mí mắt lên, chỉ thấy trong vòng vây của mọi người, một vị công tử khí chất tiên nhân nổi bật đang chầm chậm đi về phía họ.

Tiên nhân khoác áo choàng vân thủy, tay ôm lò sưởi tinh xảo, người đẹp hơn tuyết ba phần, đôi đồng tử xinh đẹp mang theo vẻ kiêu ngạo tự phụ, dường như trong mắt hắn, mọi người chẳng qua chỉ là một đám kiến đang chơi đùa.

Hai tên người hầu sợ hãi quỳ bò trên mặt đất, cầu xin tiên nhân tha thứ.

Ánh mắt tiên nhân lướt qua họ, rơi xuống người Chúc Thiên Linh.

“Trước khi dọn vào không phải đã bảo vệ phủ kiểm tra trong phủ một lần rồi sao? Gọi người phụ trách đến đây cho ta”

Muốn chết sao?

Ngay cả một đứa trẻ lang thang bò lết dưới đáy xã hội Nhận Châu như y còn nghe nói, tính tình của hạt nhân Bắc Xuyên thất thường, những kẻ chọc giận hắn đều không sống sót.

Chúc Thiên Linh nhìn vào khoảng không, trong lòng lại chưa bao giờ tĩnh lặng đến thế.

【Ủa, Chúc Thiên Linh sao lại xuất hiện ở đây?】

Giọng nói lạnh lẽo kia hòa tan thành những giọt nước, nảy lên từng vòng gợn sóng trong đầu Chúc Thiên Linh.

【Hệ thống tốt, đừng nóng vội, vừa nãy sao không thấy ngươi kích động như vậy?】

Chúc Thiên Linh gắng gượng mở mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt đánh giá của đối phương.

Đôi mắt nhợt nhạt kia phản chiếu hình ảnh Chúc Thiên Linh lúc này: áo đơn rách rưới, lưng gầy gò, nửa khuôn mặt vùi trong tuyết, bên dưới mái tóc rối bù lộ ra một con mắt đỏ, giống như một đốm than sắp tàn.

"Công tử, ngài xem" Quản sự chỉ thị người hầu tiến lên, nhấc đầu Chúc Thiên Linh lên, “Đứa nhỏ này lại có một đôi huyết đồng, thật sự là điềm xấu!”

Thấy Giả Tưởng nhướng mày không nói, Quản sự lo lắng nói: “Ngài xem, đây có phải là đám lão già ở Nhận Châu cố ý thử ngài không?”

Giả Tưởng cười khẩy.

Hắn khẽ phủi cổ áo lông, quay đầu, từ trên cao liếc nhìn Chúc Thiên Linh một cái, như thể đối phương chỉ là một hạt bụi không đáng chú ý trong tuyết trắng xóa.

"Đám lão bất tử đó còn chưa làm được loại chuyện này" Giả Tưởng phất tay, “Chẳng qua là một tên ăn mày lạc vào phủ thôi, xử lý thế nào, Quản sự Vương còn không biết sao?”

Quản sự vội chắp tay cười xu nịnh: “Công tử anh minh.”

“Còn hai người này, bàn luận sau lưng chủ tử, tự đi lãnh phạt.”

Tuy nói là trừng phạt, nhưng hai tên người hầu kia lại như nghe thấy tiên âm, sợ Giả Tưởng thu hồi mệnh lệnh, vội vàng dập đầu cảm tạ.

Cảm giác da đầu căng chặt kéo lại làm Chúc Thiên Linh tỉnh táo hơn vài phần, y khó khăn trừng mắt về phía Giả Tưởng, đầy suy tư nhìn chằm chằm bóng dáng hắn sai bảo thuộc hạ, trong lòng đã có quyết định.

Y vẫn chưa muốn chết.

Chúc Thiên Linh cười tự giễu nhếch miệng.

Vô số luồng sáng trắng và bóng đen đan xen thành thác nước, nhanh chóng va đập vào mắt Chúc Thiên Linh, thái dương như chạm phải một tấm thảm cứng đờ. Y bị người hầu xách đầu quăng xuống đất, tuyết tung lên che kín miệng mũi.

Y gắng sức chống nửa người trên dậy, định vị chính xác vị trí của Giả Tưởng.

Ý chí cầu sinh là một thứ rất huyền diệu, vừa rồi Chúc Thiên Linh còn chờ đợi cái chết đến, giờ đây phổi bị tuyết lấp đầy, ngược lại sinh ra một luồng sức mạnh tuyệt vọng, lập tức đốt cháy từng mạch máu của y

Thế là y bùng nổ, bật dậy trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, Chúc Thiên Linh ôm chặt lấy áo choàng của Giả Tưởng, rồi vươn tay, nắm lấy cổ tay áo.

Làm xong tất cả, cả người y hoàn toàn mất sức, nằm liệt xuống đất.

Mặt Chúc Thiên Linh nằm trên một mảng lông xù, mùi hương ấm áp bao phủ lấy y, y mới nhận ra mình đã kéo tuột áo choàng của Giả Tưởng xuống.

"Đồ tiện chủng!" Quản sự sợ đến ngũ quan bay loạn, tiến lên định kéo Chúc Thiên Linh ra.

Nhưng Chúc Thiên Linh bướng bỉnh, cánh tay kia nắm chặt tay áo của Giả Tưởng, không hề nhúc nhích.

Trong lúc hỗn loạn, y lại một lần nữa đối diện với đôi mắt của Giả Tưởng, không hề bắt gặp vẻ vui sướng "đương nhiên" như y nghĩ, mà là sự kinh ngạc và khó hiểu thật sự.

Sao lại thế này? Chúc Thiên Linh kinh ngạc nghĩ.

Tại sao người này lại không giống những kẻ xuyên không khác?

【Ai nha, giờ phải làm sao đây?】

Giọng Giả Tưởng vẫn hờ hững.

【Sao lại bám lấy tôi? Nguyên chủ và Chúc Thiên Linh quen biết nhau à?】

Các đốt ngón tay của Chúc Thiên Linh bị người ta bẻ ra hai ngón, phía sau có vô số bàn tay, tranh nhau gặm nhấm sinh khí của y

“Buông tay ra đồ ranh con!”

“Hắn ăn cái gì mà sức lớn thế!”

“Lấy dao tới! Chém...”

"Không cần." Giả Tưởng cắt ngang lời nói.

Hắn giơ nửa cánh tay, quay đầu, rút kiếm của người hầu bên cạnh.

Tiếng kiếm sắc bén xé gió như một tiếng sét, tàn nhẫn xé toạc một khe nứt trong đầu Chúc Thiên Linh.

Đồng tử Chúc Thiên Linh co lại.

Nửa mảnh tay áo nặng trĩu ngàn cân, làm cổ tay y đau nhói.

Chúc Thiên Linh thất thần nhìn chằm chằm mảnh vải trong tay, tấm áo choàng lót dưới thân bị rút ra, y cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại bởi một vật cứng, làm y quên mất cách phát ra tiếng.

“Ta...”

Đột nhiên, một giọng nói sang sảng vội vã vang lên: “Công tử, thuộc hạ đến muộn, mong công tử thủ hạ lưu tình!”

Giả Tưởng nhìn theo tiếng, người đến mặc lam bào, trên chuôi kiếm có một búp bê nhỏ màu vàng được bện xiêu xiêu vẹo vẹo làm hắn thấy buồn cười.

Chợt, hắn lại nghĩ đến tính cách của nguyên chủ, cứng rắn biến nụ cười kia thành một tiếng cười lạnh: “Đến vừa lúc.”

Giả Tưởng thầm thở phào nhẹ nhõm

Cuối cùng cũng có thể ném củ khoai lang nóng bỏng tay Chúc Thiên Linh này cho người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play