​Người đàn ông mặc vest bị ánh mắt của Tưởng Thận Uyên dọa đến run rẩy, theo bản năng muốn bỏ chạy. Thế nhưng, vừa đến cửa đã có một người phục vụ chắn trước mặt hắn ta.

​Người phục vụ mỉm cười nói “Thưa ngài, bàn của ngài chưa thanh toán.”

​Thấy không ít người nhìn mình, người đàn ông mặc vest có chút mất mặt, hắn ta lẩm bẩm vài câu gì đó rồi nhanh chóng quẹt thẻ rời đi.

​Tưởng Thận Uyên quay đầu lại, gương mặt vô tội nhìn về phía Giản Tinh.

"Hắn ta chạy rồi? Nhát gan thật.”

​Giản Tinh vốn dĩ đang rất bực bội vì gặp phải người đàn ông kia, giờ đây nghe Tưởng Thận Uyên nói vậy, tâm trạng cậu đột nhiên tốt lên rất nhiều.

​Cậu cười một chút “Mặc kệ hắn ta, đừng đứng đây mãi, ngồi thôi.”

​Tưởng Thận Uyên thầm nghĩ, Nguyên Nguyên cười lên thật đẹp.

​Hai người tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Tưởng Thận Uyên đưa một chiếc túi đựng quà cho Giản Tinh. 

“Một món quà nhỏ.”

​Giản Tinh ngẩn người, cậu có chút ngạc nhiên, không ngờ Tưởng Thận Uyên lại nghiêm túc chuẩn bị quà.

​Cậu thoải mái nhận lấy, có chút áy náy nói: 

“Em lại không mang gì cho anh cả.”

​Tưởng Thận Uyên không hề bận tâm. 

“Không sao, tôi tặng cũng không phải đồ quý giá gì.”

​Lúc này, ấn tượng của Giản Tinh về Tưởng Thận Uyên đã đặc biệt tốt. Hai người gọi món, Giản Tinh ăn chút tráng miệng trước bữa, ánh mắt có chút tò mò nhìn về chiếc túi nhỏ đặt ở một bên.

​Tưởng Thận Uyên thấy vậy nói “Em có thể mở ra xem.”

​Giản Tinh sở dĩ không mở ngay, là vì nghĩ sẽ có người không thích quà của mình bị mở ra trước mặt. Nhưng Tưởng Thận Uyên đã chủ động đề nghị, chứng tỏ hắn không bận tâm.

​Giản Tinh cười nháy mắt “Vậy em mở ra xem nhé.”

​Tưởng Thận Uyên xòe tay, làm một động tác mời.

​Mở hộp ra, bên trong là một chiếc đĩa vinyl được đóng gói tinh xảo. Giản Tinh lấy ra nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, không ngờ Tưởng Thận Uyên lại tặng món này.

​Tưởng Thận Uyên giải thích “Tôi nghe chú Giản nói em có một máy hát, thường xuyên sưu tầm đĩa nhạc.”

​Giản Tinh lúc này mới nhớ ra, Tưởng Thận Uyên dường như khá thân với bố cậu. Vậy thì việc đối phương biết một số sở thích nhỏ của cậu cũng không phải là chuyện gì lạ.

​Cậu cẩn thận cất đĩa nhạc vào “Cảm ơn, em rất thích.”

​Tưởng Thận Uyên trên mặt vẫn mỉm cười hào phóng nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

​Giản Tinh đặt chiếc túi sang một bên, chống cằm tò mò dùng ngón tay khẽ gõ má. Cậu nhìn Tưởng Thận Uyên. 

“Hơi tò mò không biết đĩa nhạc này là bài hát gì.”

​Tưởng Thận Uyên ngừng một giây, cũng học dáng vẻ của cậu chống cằm.

“Hửm, cái này… để về nhà nghe thử xem?”

​Giản Tinh bật cười “Thần bí vậy sao?”

​Tưởng Thận Uyên nhướng mày “Bây giờ mà nói cho em, đến lúc nghe bài hát đó chẳng phải sẽ không còn bất ngờ nữa sao? Vậy thì còn gì thú vị?”

​Giản Tinh khẽ nghiêng người về phía hắn một chút, trong đôi mắt đẹp long lanh phản chiếu hình bóng nhỏ bé của hắn. 

Chủ nhân của đôi mắt hoàn toàn không biết mình đang hấp dẫn người khác đến thế nào, chỉ nhẹ giọng nói:

“Anh tự tin là em sẽ cảm thấy bất ngờ ư?”

​Hô hấp của Tưởng Thận Uyên cứng lại, suýt nữa không thốt nên lời.

​May mà người phục vụ vừa vặn mang món ăn lên cho Tưởng Thận Uyên một khoảng thời gian để lấy lại hơi.

​Thân thể căng cứng của hắn khẽ ngả về phía sau, trên mặt vẫn giữ một vẻ nhẹ nhàng.

“Cũng có chút… chút tự tin nhỏ thôi.”

​Giản Tinh bật cười, vừa nãy còn nói chắc chắn cậu sẽ thích, kết quả… chỉ có vậy thôi sao?

​Hai người không bàn luận về nội dung của đĩa nhạc nữa. Trong lúc ăn, thỉnh thoảng họ trò chuyện phiếm, không khí khá vui vẻ.

​Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng riêng tư. Tưởng Thận Uyên chủ động đưa ra lời mời. 

“Nếu không có việc gì, đi dạo xung quanh một chút không?”

​Giản Tinh chống tay ra sau lưng, lững thững đi bên cạnh hắn, nghe vậy liền quay đầu nhìn hắn.

“Em thì không vội, hiện tại đang thất nghiệp lang thang. Nhưng Tưởng tổng, thời gian của anh chắc hẳn phải quý báu hơn mới phải.”

​Tưởng Thận Uyên nghe ra ý trêu đùa trong lời nói của cậu nhưng hắn lại nói một cách nghiêm túc: 

“Thời gian của mỗi người đều rất quý báu, vậy nên… em có sẵn lòng hy sinh một chút thời gian quý giá của mình đi dạo với tôi không?”

​Giản Tinh rũ mắt cười khẽ: “Nếu anh đã nói như vậy, em mà từ chối thì có phải là không hay lắm không?”

​Cậu ngước mắt nhìn Tưởng Thận Uyên: 

“Được rồi, Tưởng tổng định sắp xếp thế nào đây?”

​Tưởng Thận Uyên trầm ngâm suy nghĩ. 

Thấy vậy, Giản Tinh hỏi: “Anh sẽ không nói là chưa có sắp xếp gì đâu đó chứ?”

​Tưởng Thận Uyên đáp: “Ai nói? Chúng ta có thể đi ra bờ biển. Mùa này rất thích hợp để tản bộ.”

​Giản Tinh gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

​Tưởng Thận Uyên nói: “Có thể ra bờ biển cho bồ câu ăn.”

​Giản Tinh bĩu môi: “Không phải chứ, anh định dùng thời gian quý báu của em để làm việc này thôi sao?”

​Tưởng Thận Uyên hỏi lại: “Vậy, có đi không?”

​Giản Tinh nhìn anh, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Đi.”

​Thế là, hai người thong thả tản bộ, đi mãi đến bờ biển. Gió biển ở đây rõ ràng lớn hơn nhiều, thổi bay mái tóc của Giản Tinh. 

Cậu dang hai tay, xoay một vòng, cảm thấy…cũng không tệ lắm.

​Giản Tinh hít vào làn gió biển ẩm ướt, cảm thán: “Anh nói đúng, thỉnh thoảng lãng phí thời gian một chút cũng hay.”

​Tưởng Thận Uyên lặp lại lời cậu: “Thỉnh thoảng?”

​“Đúng vậy.” Giản Tinh tự hào nói. 

“Em không có nhiều thời gian để lãng phí như thế đâu.”

​Cái vẻ nói chuyện này của cậu chẳng hề đáng ghét chút nào, ngược lại còn giống một chú cáo nhỏ đang nhe răng, có chút đáng yêu.

​Tưởng Thận Uyên bật cười: “Ừm, anh biết rồi.”

​Giản Tinh nhướng mày: “Biết gì cơ?”

​Tưởng Thận Uyên nói: “Lần sau anh sẽ dẫn em đi làm việc gì đó có ý nghĩa hơn.”

​Giản Tinh cố ý khoanh hai tay lại: “Sao anh biết còn có lần sau?”

​Tưởng Thận Uyên nghe vậy khựng lại, thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Giản Tinh: 

“Vậy nên tiểu thiếu gia…sẽ có lần sau chứ?”

​Thái độ này của hắn khiến Giản Tinh rất vui, cố nén ý cười nơi khóe miệng: 

“Cái này thì… còn tùy.”

​Tưởng Thận Uyên lại trêu: “Rốt cuộc thì thời gian của em quý báu lắm mà?”

​Giản Tinh không hề ngượng ngùng, ngược lại còn đầy vẻ đắc ý: “À há~”

​Bên bờ biển có rất nhiều bồ câu, chúng bay lượn trước mặt mọi người mà không hề sợ hãi, có lẽ vì thường xuyên có người mang bánh mì ra cho chúng ăn.

​Giản Tinh nhìn những chú bồ câu bay lượn, cười ranh mãnh, nắm hờ bàn tay thành nắm đấm rồi đưa ra.

​Quả nhiên, chỉ một lát sau đã có một chú bồ câu bay đến, tò mò rướn cổ vào lòng bàn tay cậu, sau đó Giản Tinh mở bàn tay trống rỗng ra.

​Chú bồ câu hậm hực bay đi, Giản Tinh cười ha hả.

​Cậu vừa vịn vào lan can, vừa lau nước mắt vì cười: “Ngốc thật, đúng là chỉ có bồ câu bị lừa thật.”

​Tưởng Thận Uyên mỉm cười, nhìn những chú bồ câu bay về phía xa, nhắc nhở: 

“Đi mau, cẩn thận kẻo nó kéo bầy bồ câu đến trả thù đấy.”

​Giản Tinh khinh thường: “Xí, em sợ nó chắc, nó còn có thể bay đến mổ em sao?”

​Tưởng Thận Uyên im lặng một chút, rồi cẩn thận nói: “Nó có thể không mổ em, mà là… ừm.”

​Giản Tinh chợt hiểu ý hắn. Cậu nhìn ra phía xa, quả nhiên có mấy chú bồ câu đang bay về phía này. Mặc dù không biết có phải là chú bồ câu vừa nãy gọi tới không nhưng Giản Tinh không dám đánh cược. 

Cậu vội vàng kéo Tưởng Thận Uyên, giục: 

“Chạy mau, chạy mau!”

​Hai người chạy mãi đến một nơi mà bồ câu không thể bay đến được. Giản Tinh thở hổn hển, buông tay Tưởng Thận Uyên ra, hai tay chống đầu gối: “Sợ chết mất, may mà chạy nhanh.”

​Tưởng Thận Uyên nhìn cậu, tay còn lại nắm lấy chỗ mà Giản Tinh vừa nắm. Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cơ thể của hắn.

​Tưởng Thận Uyên mím môi, trong lòng có chút xao xuyến.

​Mãi đến buổi trưa, Giản Tinh nói mình hơi mệt rồi chào tạm biệt Tưởng Thận Uyên.

​Tưởng Thận Uyên chủ động nói: “Để anh đưa em về nhà.”

​Giản Tinh cũng không khách sáo với hắn. 

Nếu gọi tài xế đến đón, cậu sẽ phải chờ một lúc. Thà ngồi xe của Tưởng Thận Uyên còn hơn.

​“Mà này, anh biết nhà tôi ở đâu không?” 

Giản Tinh thắt dây an toàn, đọc địa chỉ cho Tưởng Thận Uyên.

​Tưởng Thận Uyên nghiêm túc nói: “Ừm, bây giờ thì biết rồi.”

​Giản Tinh bật cười: “Gì chứ…”

​Tưởng Thận Uyên lái xe rất vững, vượt ngoài dự đoán của Giản Tinh.

Cậu khen: “Tay lái không tồi.”

​Vừa dứt lời, chiếc xe hơi chao đảo. Giản Tinh đùa: “Tưởng tổng, anh yếu đuối quá đấy, mới khen một câu đã vậy rồi?”

​Tưởng Thận Uyên: “Ừm, có hơi.”

​Chủ yếu là người khen hắn lại là Giản Tinh…

​Nhưng không biết có phải vì Giản Tinh không khen nữa hay vì lý do gì, Tưởng Thận Uyên đã lái xe rất ổn định đến tận cửa nhà cậu.

​Giản Tinh tháo dây an toàn, xuống xe: 

“Cảm ơn Tưởng tổng nhé, tạm biệt~”

​Tưởng Thận Uyên cũng xuống xe, đi đến bên cạnh cậu.

​Giản Tinh nhướng mày: “Sao thế? Muốn vào nhà em ngồi chơi không?”

​Tưởng Thận Uyên lắc đầu, nhìn cậu hỏi: “Vậy…sẽ có lần sau chứ?”

​Giản Tinh sững người. Đương nhiên không phải vì lời nói của Tưởng Thận Uyên, mà là… khuôn mặt của hắn quá đẹp.

​Cậu mãi không nói gì. 

Tưởng Thận Uyên lấy điện thoại ra: “Anh không vội có câu trả lời nhưng mà…phải cho anh một chút hy vọng chứ?”

​Giản Tinh nhìn điện thoại của hắn: “Có ý gì?”

​Tưởng Thận Uyên nói: “Thêm Wechat, đợi thông báo của em, được chứ?”

​Giản Tinh bật cười: “Nghe cứ như đi phỏng vấn vậy.”

​Nói xong, cậu rất hào phóng lấy điện thoại ra, mở mã QR của mình, hướng về phía Tưởng Thận Uyên.

​Một tiếng “tít” Tưởng Thận Uyên quét mã. Giản Tinh lập tức nhận được thông báo kết bạn.

​Tận mắt thấy Giản Tinh đồng ý lời mời kết bạn, trái tim Tưởng Thận Uyên cuối cùng cũng lắng xuống.

​Hắn lùi lại một bước, cười nói: “Vậy anh đi trước.”

​Giản Tinh hỏi: “Không vào ngồi chút sao?”

​Tưởng Thận Uyên lắc đầu: “Không được, đợi khi nào tiểu thiếu gia chủ động mời anh vào thì mới được.”

​Bị đối phương nhìn ra mình không thật lòng mời, Giản Tinh cũng không xấu hổ, giơ lòng bàn tay lên, cong cong ngón tay: 

“Vậy Tưởng tổng…tạm biệt?”

​Tưởng Thận Uyên nhìn cậu nói: “Tạm biệt.”

​Nói xong, hắn lên xe, chậm rãi lái đi.

​Qua gương chiếu hậu, hắn thấy cậu quay người về nhà.

​Cậu không hề biết, sau khi cậu đi, chiếc xe đang chạy chậm lại đột ngột dừng ở ven đường. Tưởng Thận Uyên rũ mắt nhìn những ngón tay hơi run lên vì phấn khích của mình, tựa vào vô lăng, sung sướng cười.

​Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên…

​Tưởng Thận Uyên vô thức lẩm bẩm. Hắn phát hiện, khi thật sự gặp được Giản Tinh, hắn thích cậu hơn cả những gì mình tưởng tượng.

​Cậu là một sự tồn tại thật rực rỡ và tốt đẹp nên cứ mãi mà tốt đẹp như vậy đi.

​Kể từ khoảnh khắc này, cốt truyện sẽ thay đổi khỏi cái kết ảm đạm trong nguyên tác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play