Người dẫn chương trình giới thiệu xong vật phẩm đấu giá thứ mười trong đêm, lên tiếng:

“Giá khởi điểm: 20 triệu.”

Lúc này Đường Vãn mới thu lại tâm trí, nhận ra đã đến phần đấu giá chiếc đàn dương cầm Carlos.

Trên sân khấu, cây đàn vàng kim cao quý tao nhã khiến những người yêu piano không thể rời mắt. Đường Vãn cũng động lòng, cứ ngỡ sẽ có rất nhiều người cạnh tranh, nhưng lại chẳng ngờ chỉ có vài người giơ bảng.

Cô không biết rằng Phó Lễ đến đây là vì cây đàn Carlos này, không nhiều người dám tranh với anh.

Vì vậy, sau khi Phó Lễ hô giá 100 triệu, không còn ai ra giá nữa.

Người dẫn chương trình vừa định gõ búa chốt giá thì Đường Vãn giơ bảng:

“150 triệu.”

Sắc mặt Phó Lễ không đổi:

“200 triệu.”

Đường Vãn:

“250 triệu.”

Phó Lễ:

“300 triệu.”

Cả hội trường im lặng đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở. Người ngồi bên trái Đường Vãn khẽ cười nói với cô:

“Cô Đường, thật ra cô không cần đấu giá đâu.”

Đường Vãn vốn không phải kiểu người hiểu được hàm ý chưa nói hết của người khác, nhưng đúng lúc này, cô lại nghe hiểu.

Cô không biết nên nói gì, tim lại bắt đầu loạn nhịp.

Sau buổi đấu giá, các vị khách trúng giá được tiếp đãi riêng trong các phòng cao cấp để hoàn tất thủ tục giao dịch.

Người tiếp đón Đường Vãn vẫn là người trước đó. Sau khi ký hợp đồng và nhận vật phẩm đấu giá, anh ta dẫn cô ra ngoài.

Người đã gần như rời đi hết, sảnh tầng một chỉ còn vài người lác đác đi ra. Đường Vãn từ thang máy bên phải bước xuống, đi được vài bước thì thấy trước cửa nối sang vườn có một người đang đứng, ánh sáng mờ mờ chiếu trên người anh, ánh mắt anh không rời khỏi cô.

Cô dừng bước, người tiếp tân cũng thấy Phó Lễ phía đối diện, bèn thuận thế nói với Đường Vãn:

“Cô Đường, thật ngại quá, tôi chỉ có thể đưa cô đến đại sảnh thôi.”

Dù sao thì, không ai dám giành người từ tay Phó Lễ cả.

Người tiếp tân chuẩn bị rời đi thì khẽ nói thêm một câu:

“Tính cả chiếc đàn Carlos tối nay, trong tay Phó tiên sinh đã có ba cây dương cầm danh tiếng thế giới rồi.”

Đường Vãn cụp mắt, ngón tay siết chặt, chạm vào chiếc hộp nhẫn đang để trong túi xách.

[Thời cơ tốt! Thời cơ tốt! Ký chủ, mau lên! Mau đưa nhẫn cho anh ta!] 099 kích động không thôi, cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên cứu vớt phản diện sắp hoàn thành rồi.

Đường Vãn bị nó gào làm giật cả mình, thở ra một hơi, nói:

[Không, bây giờ chưa phải lúc.]

Cô vừa mới nhấc chân muốn bước qua, nhưng anh đã đi tới. Cái bóng cao lớn cùng hương thơm mát lạnh của anh bao phủ lấy cô.

Phó Lễ không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng khoác một chiếc áo khoác lên vai cô, kiên nhẫn cài cúc ngay ngắn:

“Đêm lạnh, khoác lên trước đi.”

Giọng điệu điềm nhiên như thường, như thể giữa họ chưa từng có chia xa, cũng chẳng từng có rạn nứt.

Đường Vãn mím chặt môi, không biết từ khi nào trong mắt đã ngấn nước. Cô chỉ chớp nhẹ một cái, hàng mi đã dính đầy giọt nước li ti, nặng trĩu đến mức không thể mở ra được.

Ánh trăng ngoài hành lang sáng như nước, còn đôi mắt của Phó Lễ lại tối tăm không rõ, tựa như đã bị khói mực mù mịt bao phủ. Một lúc sau, cuối cùng anh vẫn không kìm được, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài, giọng khẽ như thì thầm:

“Đừng khóc nữa, Vãn Vãn.”

Cô như được an ủi, khẽ gật đầu, cắn chặt môi, không để tiếng nức nở tràn ra.

Cô không nên khóc, nhưng lòng lại đau đến thế, cảm xúc sụp đổ mà chẳng có thành lũy nào đủ vững để ngăn cản.

Phó Lễ cũng không quan tâm xung quanh có người hay không, cứ thế nhỏ giọng dỗ dành cô một lúc, giúp cô lau đi khóe mắt ửng đỏ, rồi mới rút từ túi áo ra một tấm thẻ, đặt vào tay cô, giọng dịu dàng trầm thấp:

“Cái này là tặng cho em, Vãn Vãn.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play