Đường Vãn đi xuống tầng theo cầu thang xoắn ốc, còn tiện tay lấy một ly champagne từ khay của người phục vụ đi ngang qua. Giày cao gót giẫm lên sàn gạch tạo ra tiếng cốc cốc đều đặn, không vội vàng cũng chẳng chậm rãi.
Cô vừa đặt tay lên lan can tầng ba, còn chưa kịp ngẩng đầu đã cảm nhận được một ánh nhìn đang dừng trên người mình.
Cô ngừng thở trong giây lát, không rõ vì sao tim lại bắt đầu đập mạnh. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt cô lập tức chạm phải ánh mắt của một người.
Chỉ có ánh mắt của Phó Lễ mới mang theo hơi ấm như thiêu đốt thế này.
Hôm nay, Phó Lễ mặc bộ vest xanh đậm vừa vặn chỉnh tề, ống tay áo được cố định cẩn thận bằng khuy măng sét. Đôi mắt dài hẹp sâu thẳm như ao nước lạnh, không thể đọc được cảm xúc, chỉ có đôi môi mím chặt là bằng chứng cho thấy tâm trạng anh không bình lặng như vẻ bề ngoài.
Đường Vãn không nhìn anh lâu, mà hạ mắt tránh né. Nhịp tim vang lên trong tai khiến màng nhĩ cô rung lên, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Cô cúi đầu uống một ngụm champagne, tránh ánh nhìn mê hồn kia, thản nhiên đi thẳng vào đại sảnh.
Trong đại sảnh đã kín chỗ, cô nhanh chóng đến ghế của mình, ngồi xuống chỉnh lại váy. Trong tầm nhìn của cô là một đôi giày da thủ công cao cấp đặt sát mép váy, chỉ cách cô một đoạn nhỏ.
Cô đặt ly champagne lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, không nhìn sang phía ấy. Nhưng đúng lúc đó, anh bất ngờ đưa cho cô một tấm bảng số.
Đường Vãn cúi mắt nhìn, má bất giác ửng hồng. Cô đưa tay nhận bảng, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn anh.”
Phó Lễ chăm chú nhìn vầng đỏ trên má cô, ánh mắt dừng lại trên hàng mi dài đang khẽ run rẩy.
“Em cảm ơn anh mà không nhìn vào mắt anh sao?”
Giọng anh khàn nhẹ, mang theo sức quyến rũ khó diễn tả bằng lời.
Tim cô khẽ run lên, ngước mắt nhìn anh.
Anh ngồi ghế số 9, ngay bên trái cô. Ánh sáng chiếu nghiêng tạo nên những đường nét sắc sảo, ánh mắt khóa chặt cô, mang theo hơi ấm bị kiềm nén.
“Đinh linh linh.”
Tiếng chuông đột ngột vang lên. Tất cả ánh đèn ở khu VIP trong đại sảnh vụt tắt, mọi thứ rơi vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng trên sân khấu đấu giá bật sáng. Người điều khiển buổi đấu giá bước lên sân khấu, bắt đầu phần đấu giá tối nay.
Đường Vãn lập tức hoàn hồn, hít một hơi sâu trong bóng tối.
099 thở phào:
[Tôi còn định nhắc nhở cô là bảng số cô làm rơi ở khúc rẽ cầu thang, may mà đối tượng nhiệm vụ nhặt giúp cô rồi.]
Đường Vãn mân mê tấm bảng trong tay, sau một lúc, mỉm cười khẽ đáp:
[Tôi cố tình làm rơi đấy.]
Cô chỉ muốn đánh cược một lần và thực tế chứng minh cô đã thắng.
Đèn khu VIP bật một ngọn, ánh sáng rất mờ, nhưng vẫn đủ để người dẫn chương trình nhìn thấy bảng số phát sáng được giơ lên. Một món đấu giá nữa đã có người mua, và món tiếp theo được đưa lên chính là nhẫn kim cương Kashmir màu xanh lam.
Sau khi người điều khiển giới thiệu và nói rõ quy tắc, ông ta lên tiếng:
“Giá khởi điểm: 9 triệu.”
Tối nay có không ít người đến chỉ vì cặp nhẫn này, mức giá nhanh chóng bị đẩy lên 40 triệu, tiếng trả giá dần thưa đi.
Đường Vãn giơ bảng:
“50 triệu.”
Đến con số 50 triệu, cả khán phòng im lặng. Dù sao vì một cặp nhẫn mà tiếp tục trả giá cũng không đáng, phía sau còn nhiều vật phẩm quý hơn.
Người điều khiển vừa nói:
“50 triệu lần một…”
“60 triệu.”
Giọng nam trầm thấp vang lên lạnh lùng, đầy từ tính.
Đường Vãn khựng lại, suýt nữa muốn xoa tai, lại là anh. Cô giơ bảng:
“70 triệu.”
“80 triệu.”
Vẫn là Phó Lễ.
“90 triệu.”
Những vị khách ở hàng đầu đều im lặng nghe hai người trả giá. Khi đến 90 triệu, có người không nhịn được hít một hơi, nhiều người khác liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười như đang xem kịch.
Có vẻ Phó Lễ và Đường Vãn đang đối đầu rồi – cô là người hủy hôn trước, không làm vợ thì làm kẻ thù thôi.
Cuối cùng Phó Lễ không nói thêm gì nữa, cặp nhẫn được Đường Vãn mua với giá 90 triệu.
099:
[Chuyện này… ký chủ, đối tượng nhiệm vụ cố tình hại cô đấy à?]
Dù ngân sách của Đường Vãn đủ để thanh toán, nhưng trước nghi ngờ của 099, cô khẽ cong môi:
[Ai biết anh ta nghĩ gì.]
Nhưng thực ra cô biết rõ.
Phó Lễ không phải loại người dùng cách này để gây khó dễ.
Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét trên gương mặt Phó Lễ như chìm trong một sự trầm tĩnh lâu dài.
Đường Vãn không nhìn anh, chỉ yên lặng dõi theo vật phẩm đấu giá tiếp theo. Đúng lúc đó, một ánh nhìn âm u lạnh lẽo bắn đến từ bóng tối, khác hoàn toàn với những ánh mắt dò xét trước đó khiến toàn thân cô nổi da gà, không kiềm được mà rùng mình.
Cô nhanh chóng quay đầu nhìn nhưng nơi ánh mắt đến lại vô cùng mờ ảo, cô không thể xác định được là ai đang dõi theo mình bằng ánh mắt đó.
“Em thấy lạnh à?”
Phó Lễ tiến lại gần hơn, nhẹ giọng hỏi.
Không hiểu sao, cô đột nhiên có cảm giác an toàn, lắc đầu đáp:
“Không.”
Đôi mắt trong veo của cô phản chiếu gương mặt anh.
Phó Lễ dừng lại một lúc, buông tay khỏi chiếc cúc vest định tháo, bàn tay đặt bên hông dần siết chặt lại.